những dải nhà
nhỏ giọt
ánh đường,
những hộp phố
lấm tấm
người qua,
những màu ca
văng vẳng
hơi nhòa
là khi anh đánh
rơi một
xám xịt trong
veo.
cứ mỗi
654654655646564564114565446545641655111654
lá điệp rong
lại
có
65414522411142661212666622455556621411216414
thinh không môi người.
Rời nơi cuối tóc mặt trời
không vương
sẻ trút cho đàn
những hợp âm
cuối mùa
phượng xanh.
phía sau sự thật
Sắc vàng sắc đỏ ngập cả sân trường.
ReplyDeleteBình yên ghê :)
nhớ ngày đầu tiên bước vào đây, lũ nhỏ ngẩn ngơ rồi chợt lao vào gom lấy gom để đầy cả ba lô xác hòe
ReplyDeleteThơ học trò oách nhỉ. Thơ xịn. Chẳng bù cho mình, nhớ thời vơ vẩn ko chịu học thi chỉ ngẩn ngơ vu vơ lơ mơ mà chẳng ra thơ chỉ ra thẩn. hix.
ReplyDeletethơ đẹp lắm, mà chị thấy cái tựa liên đới với mấy tấm hình hơn là bài thơ.
ReplyDeleteem cám ơn :)
ReplyDeletepost này chính show hình là chính, thơ vào cho có chữ tí thôi
Ôi, nhớ trường.
ReplyDeleteD2 bây giờ học ở phòng nào nhỉ?
A017 đó chị, phòng bậc thang ấy, nhà vệ sinh nam cách thêm 1 phòng nữa là tới D2 :D
ReplyDelete