Dec 26, 2009

my teens :"> (thời của 360)

0 comments


"Đặt ngược lại vấn đề. Tại sao không phải một ông Columbus nào đó người Brazil đi tìm Châu Âu - Châu Á? Tại sao không phải là đoàn thuyền với những thiết bị tối tân hiện đại bậc nhất rong buồm từ bến cảng trực thuộc Chính Phủ Hoàng Gia Afghanistan? Tại sao không phải là những người da đỏ Indians cầm giáo mác gậy gộc đi sang cướp đất của dân da trắng, lùa dân angle lên Bắc Cực? Tại sao và tại sao?"

 

mở màn là 1 entry giải bày tâm sự bức bối của Waxxie
tiếp sau là hàng loạt comments fản biện của Lee, Huy,
Chuối, 1 người nặc danh(chéc là Ngu hoặc Danh), cùng vô số ý kiến của các mem trong CA2- 1 cái lớp đặc biệt nhất đời.



Chuyện phiếm :-j



Con người lúc mới sinh ra, đầu óc là một khoảng vô tận và vô không. Chính vì vậy nên thứ gì đến với họ đầu tiên sẽ ảnh hưởng tâm trí họ đầu tiên.

Khi mới sinh ra, vũ trũ không đặt giới hạn hay mức độ cho bất cứ việc gì, thứ gì, con gì, cái nào. Vũ trụ mở rộng cùng vô cùng những thứ đợi dc khám phá. Bao trùm trong nó, không hề có định nghĩa về cái đẹp, không có định nghĩa về hạnh phúc, không có định nghĩa về tình yêu cũng như nhiều giá trị tâm linh khác. Chính con người đã tự đặt ra một giới hạn, một chuẩn mực cho vạn vật. Chính con người đã nêu lên định kiến Người da trắng là đẹp nhất và khắc vào đầu những người xung quanh. Chính con người đã bày đặt định nghĩa cho hạnh phúc và lan rộng ra cho thế giới. Con người tự kỉ ám thị đầu óc họ để tạo ra một cây thước đo cho mọi thứ họ thấy.

Tưởng tượng cuộc sống như một trò game. Phần đầu sẽ luôn là phần lựa chọn nhân vật. Trong phần này có rất nhiều lựa chọn khác. Giới tính, tuổi tác, tên, specilaize in cái gì v.v..và v.v.. Ta lựa chọn gì thì cả trò chơi sẽ đi theo định hướng đó. Một đứa con gái sẽ gặp những problem trên đường mà hẳn một đứa con gái sẽ phải cảm thấy là nhận dc. Một đứa con trai cũng vậy. Như thế, ta hiểu rằng thế giới cũng không thể thoát khỏi quỹ đạo chung của nó, không thể thoát ra khỏi những định mức mà ta tạo ra.

Hãy cùng dùng một thứ kính hiển vi nào đó để nhìn rõ hơn về một vài việc đang bao quanh cuộc sống cuả tôi. Chúng cũng mang đầy đủ bản chất của một vòng luẩn quẩn cuộc sống. Những thằng con trai sẽ thích những đứa con gái typical, tức là: da trắng [preferable, nếu da hơi ngăm có thể chịu dc], xinh xắn, ưa nhìn [mọi người luôn miệng bảo "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" nhưng đụng chuyện chắc chắn sẽ vẫn chỉ trông thấy những kẻ xinh đẹp hơn đầu tiên], tính tình hiền, vui vẻ, hay cười nhưng không thiếu sự tâm lí của một đứa con gái, ân cần, đôi khi có thể là cả dzẹo trai :)). Trong một tập thể, nếu có ai nổi trội hơn, chắc chắn sẽ trở thành hot-bed cho một cụm buôn dưa lê rỗi thời giờ tiêu tốn nhân lực. Người ta sẽ thích sống thuận đời hơn là làm cho bản thân khác lạ hơn một chút, và đặc biệt những ai có gan sống trái đời cũng dĩ nhiên bị coi là "tách biệt khỏi cộng đồng". Làm văn trong trường lớp, giáo viên sẽ ưa thích những bài văn làm theo cái khung cho sẵn của mình hơn là những bài văn viết tuỳ hứng. Các cặp đôi thích thề non hẹn biển nhất là những cặp đôi sẽ rã sớm nhất. Và vâng, còn rất nhiều những thứ đại loại thế mà chỉ có trời và ai tạo ra chúng mới biết. Người ta cứ thích làm cho bản thân trở nên bác học, thấu chuyện bởi họ tưởng như thế là họ đã thoát ra được cái vòng luẩn quẩn. Nhưng không, chính thế mà họ lại rơi vào cái bẫy khác của cuộc sống, một cái bẫy tưởng tượng mà tinh vi vô cùng. Thế, họ rơi vào một vòng luẩn quẩn khác - vòng luẩn quẩn của chính bản thân họ.

Những thứ nêu trên, làm sao có thể xuất hiện ở một đứa bé sơ sinh? Chỉ khi nào mẹ nó bảo: "Con bé da trắng xinh gớm (hơn cả con mình)" thì nó mới hình thành cái ý nghĩ là : à, da mình vàng, không xinh bằng da trắng; muốn xinh thì da phải trắng. Lớn hơn tí, nó được nhiều thằng đeo đuổi thì nó biết do nó là một cô gái thật sự nên nhiều thằng "ngắm". Cứ thế và rồi đầu óc ta đầy những giới hạn, những cây thước đo vô hình.Chúng có lẽ đã thành một tập tục mà người ta thực hành trong vô thức. Không ai bảo ai , người ta chấp nhận cái này là đúng, cái này là sai, cái kia xấu, cái nọ đẹp hơn... Nhưng thực chất, đó chỉ là những ý kiến phiến diện của con người.

Chuyện là: tại sao tôi lại viết những thứ này? Chúng là những suy nghĩ của tôi, là những thứ làm đầu tôi cứ bạc dần, xìtrét đến độ suýt vào bệnh viện ngồi chơi xơi nước đợi lượt khám bệnh. Từ cái ngày hiểu chuyện, tôi bắt đầu cảm thấy dường như mặt đất dưới chân không nơi đâu là vững chãi và không thay đổi. Tôi cầm một cái đòn cân, trên đó, một bên tôi để "tấm lòng" của mình, một bên tôi để cả thế giới. Thứ công lý đó luôn nghiêng về phía thế giới. Và từ đó tôi liên tục tự hỏi tại sao lại như vậy? Tại sao những thứ tôi cố gắng liên tục bị đạp đổ không thương tiếc? Tất cả chúng ta đều phải sống dựa theo những lí thuyết giả định mà chính chúng ta đã đặt ra, dù muốn hay không muốn. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi sống dựa vào chúng, thậm chí tìm thấy niềm vui và nỗi buồn trong chúng. Nhiên hậu [:))], đôi lúc nếu tôi tìm cách phá vỡ những quy luật đó hay cố gắng trên những quy luật đó hay là dùng "tấm lòng" đặc cược với chúng, cái kết tôi nhận được sẽ luôn là thất bại và tuyệt vọng. Đó chẳng phải là cái kết luẩn quẩn nhất dành cho một đời người sao? :))

SlumD.





* Luan
* Offline

-nhận thức mới làm nên con người, không thể phủ nhận vai trò của nhận thức được!

-cả một đời người cũng khó mà ví với một trò chơi; không phải ngay từ lúc sinh ra mà người ta được thành hình và định hướng như một cho đến hết cuộc đời

-hoàn toàn đồng ý chỗ bây giờ người ta sống thỏa hiệp hơn là sống "bức ra ngoài cái vòng luẩn quẩn" đó. Nhưng thử hỏi bản thân cậu xem: có những chỗ nào mình đã không dám chống lại thế mạnh số đông để rồi thỏa hiệp và làm theo những điều mà bản thân mình biết là sai trái?

-xung quanh ta có rất nhiều khái niệm, không ai bắt ta phải theo hết tất tần tật những khái niệm ấy: ta không thể vì đầu óc ta sẽ nổ tung, và ta có quyền lựa chọn. Ta chắt lọc cho mình một số trong số những khái niệm ấy.

-lí thuyết giả định mà chúng ta đặt ra cũng chỉ là giả định, trong khi qui luật thì tồn tại mãi qua năm tháng. Qui luật được đặt ra sau bao lần thử đúng - sai của bao cuộc đời con người, mà mỗi một đời người thật ngắn ngủi; mỗi một lí thuyết giả định của ta cũng chỉ là một trong số vô vàn những lí thuyết giả định của những người xung quanh. Nhỏ bé không? Chúng vẫn nhỏ bé, nhưng chúng tồn tại đủ lâu để tạo nên thay đổi cho qui luật hay không là tùy vào ta. Ta đặt mình vào cán cân thế giới là lúc ta nghiệm giả định của mình tồn tại bao lâu, cũng là lúc ta đi tìm chính mình. Có những lúc ta sung sướng cũng như những lúc ta tổn thương, chỉ là việc lựa chọn thái độ: ta đối diện với cuộc sống bằng thái độ như thế nào? Thay đổi thái độ có làm thay đổi cuộc đời ta hay không?

Đó là quan điểm của tớ. Với tớ sống là đi tìm chính mình, nên dù có chuyện gì xảy ra nữa tớ vẫn hăm hở tìm kiếm. Cậu chia sẻ mình với mọi người vậy là tốt rồi, hơn là mình một mình gặm nỗi phân vân. :)

Friday April 17, 2009 - 07:27am (ICT)






* LHP_Z…
* Offline

cuộc sống không phải trò chơi thật nhưng cách nó bắt ta phài lựa chọn thì không thề nói là không giống. Khác ở chỗ trong trò game ta có quyền điều khiển và redo mọi thứ, còn trong cuộc sống ta chỉ là một nhân vật bị điều khiển, không phải vì người khác, mà cốt lõi là do lí trí và cảm tính của ta.

Làm sao mà tớ hay bất cứ ai có thể bứt ra khỏi mọi vòng luẩn quẩn cho hết dc? Chính vì vậy mà tớ cảm thấy chán chường và khinh thường chính bản thân mình.

Những quy luật đó không thay đổi chỉ bằng một ý kiến dc, chúng là định kiến của cả một xã hội loài người.

cảm ơn cậu. :)

Friday April 17, 2009 - 08:44am (ICT)




* Demon…
* Offline

ko thích cmt dài dòng.
chiêm nghiệm cuộc đời.
p/s: đã nghĩ về ai?
Cmt nhảm.Chấm hết.

Friday April 17, 2009 - 11:25am (EDT)





* Demon…
* Offline

ko thích cmt dài dòng.
chiêm nghiệm cuộc đời.
p/s: đã nghĩ về ai?
Cmt nhảm.Chấm hết.

Friday April 17, 2009 - 11:25am (EDT)

* .slum…
* Offline

who think about who? whatsoever :))

Friday April 17, 2009 - 10:30pm (ICT)

* 卍COWA…
* Offline

mày giống tao hơn tao tưởng, Dog
con nguòi lun bị chi fối bỏi những định kiến do chính mình tạo ra
chính chúng ta đang tự lưà phỉnh nhau, đẩy nhau vào cái vòng luẩn quẩn.
t cũng agree zí Lee:
sống là đi tìm chính mình, góp 1 phần nhỏ vào cái hành trình vĩ đại hơn--công cuộc khám phá mọi thứ của nhân loại.


trí óc ta wả thực dc dựng nên bởi vô vàn định kiến, khái niệm.
ta gọi chung là các giá trị nhân loại.
chúng chưa chắc đã đúng nhưng chúng cũng mang vai trò lịch sử của riêng mình.
chúng giữ cho xã hội ổn định cho tới lúc con người ko còn xem chúng đúng đắn nữa.
lúc đó các giá trị mớii turn out, thay cái cũ.
dĩ nhiên ko fải đùng 1 cái tòan bộ nhân loại thay đổi tư duy
mà sự thay đổi đó diễn ra tư` tư`, wa hàng chục thế hệ
tât' nhiên những cá nhân sớm đặt nền móng đầu tiên cho Big Change luôn bị xã hội ko ưa, luôn gặp fải rất nhiều chống đối cả trong lẫn ngoaì bản thân họ
wa thời gian, cuộc biến chuyển tư duy càng lớn mạnh hơn
đó là do con người đang fát tiến tới 1 giai đoạn khác, đòi hỏi 1 hệ giá trị đúng đắn hơn nữa và họ cũng đã dần nhận thức dc khuyết điểm của các giá trị cũ
nhưng wan trọng hơn hết, chính những người "đi trước thời đại" mới làm nên biến chuyển
chính những kẻ ngược đời kia mới góp phần to lớn vào sự phát triển của nhân loaị bằng việc bày tỏ tư tưởng của mình và lan rộng nó
hành động ấy khiến cho hàng trăm trái tim tưởng chừng lạc lõng dc kết nối lại, tìm thấy nhau.
và cứ thế nó lớn dần lên cho tới khi đủ tầm vóc lật đổ những sai trái cũ kĩ
nó có thể ko hoàn thiện nhưng nó giúp con người tiến 1 bước gần hơn tới chân lý

One Small Step For A Man, One Giant Leap For Mankind

mày buồn thì cứ buồn, ko cần fải gắng gượng thoát khỏi nó làm j
đến khi nào cơ thể tự thấy thích hợp thì mày sẽ hết buồn thui
đời mày ko luẩn wẩn mà đó là do cách mày nhìn nhận nó
the way we think bout life, the way it turns out to be
hãy tin rằng chừng nào mày còn tin vào những điều chính bản thân mày nghiệm ra, chừng đó đời mày ko vô ích vì nó đã góp phần đẩy nhân loại nhích lên 1 tí

mày đã làm 1 việc mà t chưa làm dc, đó là viết cái entry này
chỉ khi ta bày tỏ với mọi người ta mới thấy nhẹ nhõm, và dù thế giới có chống lại ta, cơ hội ta gặp dc những người đồng cảm lại tăng lên
chính lúc ấy ta mới thoát ra dc cái vòng luẩn wẩn của bản thân.

Saturday April 18, 2009 - 12:14am (ICT)

* .slum…
* Offline





@Huy: t post cái này k phải để than vãn hay la hét lên rằng "tui đag bùn", chỉ là thấy nhữg suy nghĩ đó nên cho mọi ng cùng biết, đúng như m nói, biết đâu lại tìm dc comrade:))
oh, có lẽ t hơi uỷ mị rồi, vì có quá nhiều thứ xung quanh đag làm nhiễu t, cả nhữg người thân cận nhất. thấy mệt nên có khi muốn quay lưg lại hận tất cả. Nhưg lúc tỉnh rồi thì lại thấy mình bi lụy bi kịch bi quan quá :))

P.S to all: khi ng ta già thì đúng là khôg thể làm ngơ nữa dc


Sunday April 19, 2009 - 12:15am (ICT)





* Luan
* Offline

@Wax: cậu nhìn nhận như thế là tích cực rồi! ;)
@Huy: viết hay quá mài!
@CA2: lâu lém blog lớp mới có lấy một bài chất lượng hahaha!

Sunday April 19, 2009 - 07:20am (ICT)





* ~Nigh…
* Offline

O.O :-?...:-??...nah...:D. Have fun walking your path, mama.

Sunday April 19, 2009 - 07:30pm (ICT)





* .slum…
* Offline

silly turtle :))

Monday April 20, 2009 - 07:31pm (ICT)





* Panda…
* Offline IM

doc xong bai nay cu tuong do minh viet :D 4 ngay nua tui ve roi,nhung noi thuc tui muon chet luon tai day qua!!

Monday April 20, 2009 - 09:07am (EDT)




* .slum…
* Offline

@Feo: when somebody's mind is calm, you dont know what's really inside their head. :))

Tuesday April 21, 2009 - 04:50pm (ICT)






* bao_p…
* Offline

hình như wax cũng đang cùng suy nghĩ về 1 chuyện như P
cái vòng luẩn quẩn hiện nay
Dù không đồng cảm 100% với ~ gì Wax nói nhưng có 1 sự thật là những gì P đang “trăn trở” cũng tương tự như thế.

Thứ nhất, định kiến, ví dụ như sự kì thị màu da. Điều này Wax đã nói đến, nhưng thử nhìn vào vấn đề theo 1 cách khác xem. Dân nhập cư ở Singapore, nếu “may mắn” đến từ ~ nước như VN, Thái, Tàu, v.v… , có màu da và nét mặt tương tự ng` bản xứ gốc Hoa sẽ được nhìn bằng ánh mắt khác với những người từ Ấn hay Bangladesh đến Sing. Những ng` đến đây để làm việc tại các công trường xây dựng. Họ bị xem như second-class citizens bởi vì màu da họ đen – nước da ngâm đã giúp họ chịu đựng cái nắng xích đạo mà làm việc, xây dựng nên hàng lọat mrt stations, shopping centres, world class resorts, etc., sorts of main sources of income for spore economy now. Cùng là immigrant workers, công việc nặng nhọc, vất vả và nguy hiểm thì do người da nâu nam Á đảm nhận trong khi China nationals (also another major source of immigrants here) thì dễ dàng kiếm việc như drivers – driving batches of workers to their construction sites everyday and in the mean time, delivering dairy products to shops and markets. Tại sao? Chỉ vì màu da họ khác the majority of the population? Thử tưởng tượng, khi anh ốm anh thấy đau, tôi ốm tôi cũng đau. Khi dao cắt đứt tay anh và tôi, máu chảy, liệu máu anh có trắng hơn máu tôi hay cả hai cùng là một màu đỏ tang tóc?
Sự kì thị màu da ở đây không chỉ gói gọn trong việc anh đẹp tôi xấu mà lấn sang cả bình đẳng giữa còn nguời với con người. Da họ đen đấy, giọng nói họ khàn đặc khó nghe đấy, thậm chí họ con có “mùi” “khó ngửi” vì thức ăn họ dùng có quá nhiều gia vị. Nhưng họ đến từ đất nước mà đa số dân chúng nói tiếng anh tốt như ngôn ngữ mẹ đẻ. Đất nước họ sản sinh ra những thần đồng IT, dựng nên 1 silicon valley ngay giữa lòng Nam Á.
Họ cũng chỉ là con nguời như chúng ta, có những điều giống và khác, bởi ai trên đời nay hoàn toàn giống nhau. Nhưng tại sao? Tại sao mọi người vẫn tiếp tục dùng sự khác biệt lớn nhất về hình thức mà lại là nhỏ nhất về giá trị con nguời là màu da để tách biệt nhau ra?
Câu trả lời P vẫn đang đi tìm, không phải chỉ là đơn thuần nó là 1 định kiến vì định kiến chỉ là cái kết quà của một chuỗi những suy nghĩ lệch lạc khác. Nói như wax thì nó là hậu wả mà thế hệ này truyền đạt lại cho thế hệ kia. Nói như L và H thì đó là điều nhân loại tự nghiệm ra từ bao lần thử sai (nhưng theo ý kiến của P, đến giờ vẫn còn sai =.=)
Vì câu trả lời chính xác nhất vẫn chưa có (hoặc có thể thậm chí không tồn tại :| ) nên điều cần đc làm nhất hiện nay là gì?
Là từ 1 hành động nhỏ, nhiều nguời góp lại sẽ là 1 hành động lớn. 1 định kiến lâu ngày ăn dần vào tiềm thức, may mắn nhiều nguời trẻ hiện nay đang thấy bức bối với nó, vậy thì tại sao không nhổ bỏ cái bức bối ấy đi? Bước đầu tiên sẽ chỉ có mình bạn bước, nhưng những bước tiếp theo sẽ có thêm nhiều bạn đồng hành. We're living in an exponential times. Once you have a cause, everybody may follow you, sooner or later. Hay xem Earth Hour là một ví dụ, những năm đầu thực hiện, ai tin là 1 ngày chiến dịch có thể lan rộng toàn cầu. Hey, ever heard of the term Globalisation? Nếu nói P over confident hoặc lạc wan 1 cách hoang tưởng thì P xin chịu. Bạn có quyền nghĩ về ng` khác theo cách của bạn nhưng chỉ xin nói thêm 1 câu cuối. Your brain has much more powerful ability than you think it may have and your mindset is what will finally determine who you are and what you can achieve.

Nói tóm lại, P đồng ý là hiện nay có wá nhiều việc làm chúng ta bị rối, nhiễu và không biết nên nương vào đâu hay xuôi theo dòng nào, hoặc thậm chí bất động (?!)
Nhưng, sau khi ponder, mình cũng cần move on, còn rất nhiều điều cần làm, hay đúng hơn là cần đổi. Chỉ khoanh tay than thở hoặc phán rằng vô vọng với cuộc sống này là điều không đúng.

có 2 clip này p muốn share cùng lớp
http://www.youtube.com/watch?v=v9pjZ39YtR8 - exponential times
http://www.youtube.com/watch?v=42E2fAWM6rA - lost generation

Friday April 24, 2009 - 02:44pm (ICT)






* .slum…
* Offline

Về vấn đề màu da. Nó cũng giống như mấy cuộc khởi nghĩa nông dân Việt Nam thời pháp thuộc vậy. Có người nhận ra điều không phải nên đứng lên đấu tranh đòi cải tổ, đòi công lý, đòi công bằng. Mỗi lần khởi nghĩa thì máu lửa rất hăng, quyết tâm rất cao, nhưng kết cuộc hầu hết đều thất bại. Điều đó là vì sao? Học Sử chắc ai cũng biết rồi: lực lượng quá chênh lệch, số người đứng lên đấu tranh đòi cải tổ còn quá ít so với số người ngồi một chỗ khăng khăng sự tồn tại của cái cũ. Tổ chức quá yếu kém. Lãnh đạo không đủ tài. Và quan trọng hơn hết là Chưa Tìm Được Hướng Đi Tốt Nhất. Phải cho đến khi có Bác Hồ, rồi Bác tìm ra được con đường theo chủ nghĩa Mác Lênin, cách mạng mới bắt đầu đúng nghĩa. Vậy nhìn lại mà xem, việc đấu tranh vì màu da trên toàn thế giới, nó chỉ là những câu biểu ngữ đơn lẻ, là những cuộc đấu tranh không liên kết. Hơn thế nữa, có thể gọi Head Quarter của cái "chính sách" này là nước Mỹ, suốt mấy chục năm qua vẫn chưa thể rũ bỏ hoàn toàn được thì thử hỏi làm sao những nước khác có một động cơ để làm theo?
Xem phim Freedom Writers mà chảy nước mắt, vì giận cũng có vì đau cũng có. Những con người da vàng da đen đó, họ cũng là người, cũng trải qua 9 tháng 10 ngày hình thành nên từ một phôi thai vậy, vậy mà từ lúc sinh ra ai cũng mang trong mình một nỗi hận những con người da trắng. Đâu phải tại những thế hệ của họ mà ra những cái hatred như vậy. Hatred đã trở thành một cái chain, phải có mắt xích đầu tiên mới có những mắt xích nối đuôi theo và không ai biết đến mắt xích cuối cùng. Người ta đã bao lần tìm cách sửa cái sai đó nhưng vô vọng, bởi trong khi bắt tay vào sửa chữa, họ không biết trong đầu họ đã có sẵn một lằn ranh giữa hai [hay nhiều hơn] màu da rồi.
Thế thì, bây giờ ta cứ tin tưởng rằng sẽ còn nhiều những cuộc thảo luận về vấn đề này như chúng ta đang làm bây giờ. Góp gió thành bão, cứ tin tưởng - như BP nói - là khi ta đã có một cái cause rồi thì mọi người cuối cùng sẽ follow ta. Đừng để những ngọn gió bị dập tắt, cũng đừng là những cơn gió mạnh thoắt thổi qua rồi lại thoát ngấm xuống.

P.S: dạo này hai em bên Sin đang gặp vấn đề gì hả? Thấy bạn Ngu đang down dữ dội còn bạn Chuối thì "trăn trở" suốt ngày
:-s

Friday April 24, 2009 - 10:17pm (ICT)





* Demon…
* Offline

tao chưa bao h suy nghĩ về vấn đề định kiến con người tự vạch ra hay giới hạn khả năng gì cả. Chuyện đó ko ảnh hưởng lớn lao gì đến tao, hay ít nhất tao ko quan tâm đến nó. Tao mặc xác người khác nghĩ về tao ntn, nhưng nếu đó là những người tao thương mến thì khác, nhưng họ chưa từng ép tao vào định mức của họ, nếu ko thì đã bị tao coi thường.

Tuy nhiên tao cũng có một suy nghĩ thế này. Đã là bạn thì yêu ghét phải rõ ràng, nếu ko vừa lòng với tao thì phải nói ngay, tao sẽ xem xét và điều chỉnh lại hành vi thái độ, đừng tỏ ra khó chịu để tao thấy vì tao sẽ buồn bực.

Những định kiến về tâm linh hoặc mĩ học thì nó đã là cái lồng tàng hình bao lấy mình từ khi mày có ý thức rồi. Suy nghĩ nhiều về nó làm gì, bất mãn với nó làm gì.Chuyện phải thế thôi. Thay vì trăn trở về những thứ đã dinh san thi lo lang ve tuong lai ma minh co the anh huong, thay doi chang phải hơn sao?

PS: đó là cách nghĩ của tao thôi. mỗi người một trăn trở khác nhau.Tao viết cmt này là để chia sẻ suy nghĩ, ko có ý dạy đời hay phê phán (câu quan trọng nhất là đây)

Friday May 1, 2009 - 12:57pm (EDT)






* LHP_Z…
* Offline

"Người ta sẽ thích sống thuận đời hơn là làm cho bản thân khác lạ hơn một chút, và đặc biệt những ai có gan sống trái đời cũng dĩ nhiên bị coi là "tách biệt khỏi cộng đồng". Làm văn trong trường lớp, giáo viên sẽ ưa thích những bài văn làm theo cái khung cho sẵn của mình hơn là những bài văn viết tuỳ hứng."
Theo ý tớ, môn văn trong nhà trường phổ thông vốn sinh ra không phải để đào tạo chúng ta trở thành những nhà văn, nhà thơ, etc. Các giáo viên có nghĩa vụ giúp một cô thư kí tương lai biết soạn thảo một văn bản hành chính, biết sụt sùi khóc theo một bộ film tình cảm hàn quốc, biết thế nào là đúng là sai là nhân là nghĩa là suy luận có logic, tương tự, một nhà khoa học sẽ tự viết dc một cách trơn tru luận án tiến sĩ của mình, tự thể hiện những suy nghĩ phức tạp thành một dạng ngôn từ dễ hiểu, etc. Nếu xét theo khái niệm đó, thì trước khi tự đặt câu hỏi "Sao cái này của tui không được chấp nhận?" hãy phải trả lời Có cho câu "Bài làm đã hoàn thành trọn vẹn những yêu cầu tối thiểu của giáo viên chưa?"
Rất nhiều người lên án và đả kích cái gọi là tính mô phạm của giáo dục, rằng tại sao phải như thế này, tại sao phải như thế kia, etc., họ đã quên đi mất, "nhà trường phổ thông" còn dành cho cả phần còn lại bị quên lãng của xã hội, những-người-không-phải-là-thiên-tài, họ có đáng bị đánh điểm rất thấp khi cố gắng hoàn thiện mở-thân-luận điểm-luận cứ-kết theo đúng kết cấu của sách giáo khoa?
Trên một chặng đường đi, ta thường dễ dàng đánh rơi mục tiêu của điểm đến, ý nghĩa của cái ta đang theo đuổi, để rồi chệch hướng và ngoặt sang một nẻo khác trước khi nhận ra mình đã sai.

"Thử tưởng tượng, khi anh ốm anh thấy đau, tôi ốm tôi cũng đau. Khi dao cắt đứt tay anh và tôi, máu chảy, liệu máu anh có trắng hơn máu tôi hay cả hai cùng là một màu đỏ tang tóc?"
:-j
Phải, sự phân biệt - kì thị chủng tộc xuất phát từ màu da, nhưng có thật sự đó là lý do duy nhất cho cái chế độ "ngu xuẩn" ấy tồn tại từ thế kỷ này qua thế kỷ khác?
Thế kỷ 16, Columbus tìm dc một châu lục hoàn toàn mới với nguồn tài nguyên thiên nhiên dồi dào.
Đặt ngược lại vấn đề. Tại sao không phải một ông Columbus nào đó người Brazil đi tìm Châu Âu - Châu Á? Tại sao không phải là đoàn thuyền với những thiết bị tối tân hiện đại bậc nhất rong buồm từ bến cảng trực thuộc Chính Phủ Hoàng Gia Afghanistan? Tại sao không phải là những người da đỏ Indians cầm giáo mác gậy gộc đi sang cướp đất của dân da trắng, lùa dân angle lên Bắc Cực? Tại sao và tại sao?
Trong khi những người dân da trắng - Châu Âu và da vàng - Trung Quốc, Ấn Độ, ... [Việt Nam] miệt mài tạo ra các khái niệm tiền tệ, thị trường, chế độ quân chủ chuyên chế, vàng, thuốc súng, giấy, kim tự tháp, vườn hoa babylon, vạn lý trường thành, ... tập-hợp-phần-còn-lại-bị-lãng-quên của thế giới đang làm gì? Bây giờ chúng ta áp dụng luật nhân quyền để bênh vực và chở che cho những con người nhỏ bé "vô tội đến ngơ ngác", nhưng trong suốt mười mấy thế kỉ quá khứ, họ có thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ của bản thân một cách công bằng hay không? Họ có thực sự là những con người với đầy đủ bộ óc và trí tuệ tương xứng với người da trắng khi họ bắt đầu trở thành nô lệ không? Cùng là con người cả với nhau, cùng được Chúa trời tạo ra để cai quản các vùng đất, họ có thực sự đi hết và sử dụng triệt để những gì Chúa trời đã giao vào bàn tay họ? Họ có thực sự là một “tộc người ra hồn” khi lần đầu tiên gặp những người da trắng?

Sunday May 3, 2009 - 02:14am (ICT)

Đó là những chuyện của rất rất nhiều năm trước, của cái thời mà lịch sử ghi lại là những thứ chúng ta vẫn chưa tận tay sờ đến đọc đến và thấu hiểu. Tớ muốn lấy một ví dụ cụ thể và gần gũi hơn, đó là những năm 1975 – 1985 – 2000 ở Afghanistan. Những con người tội nghiệp “da có màu” này muốn giải quyết nội chiến giữa các phe phái, và khi Taliban “giá lâm”, ngay cả những đại trí thức của thủ đô Kabul cũng ngả mũ nhiệt liệt kính chào vui sướng, họ tự động rước vào nhà những Hitler thế hệ mới, bất chấp thắng lợi của SovietUnion của Vietnam của phe Đồng Minh, bất chấp sự liên thông nhanh chóng của tin tức – tv – ô tô hạng sang, … có thể miêu tả họ bằng từ gì ngoài sự “ngu muội”? Thập niên 80 còn thế, thử hỏi thế kỷ 16, bộ mặt của Châu Phi của Châu Mỹ sẽ là như thế nào?

“Họ cũng chỉ là con nguời như chúng ta, có những điều giống và khác, bởi ai trên đời nay hoàn toàn giống nhau. Nhưng tại sao? Tại sao mọi người vẫn tiếp tục dùng sự khác biệt lớn nhất về hình thức mà lại là nhỏ nhất về giá trị con nguời là màu da để tách biệt nhau ra?”

Nếu thật sự chỉ là vấn đề màu da, Barack Obama chắc chắn sẽ không thể đắc cử và làm được những việc ông đã làm trong 100 ngày qua. Trong cuộc chiến đấu giữa nhưng bang xanh và bang đỏ, giữa những người không có đạo và những người cuồng đạo, rõ ràng sự nỗ lực phi thường của những người da đen đã được ghi nhận. Họ có cố gắng, họ có thay đổi – họ được công nhận, Kofi Annan, sự xuất hiện của những da đen ở vị trí cấp cao, những học bổng đặc biệt khuyến khích người da đen học công nghệ thông tin của Google, etc., tất cả đã chứng minh điều đó. Tất cả đã vào lần lượt bước vào một guồng quay mới, thừa nhận nó cũng là cần thiết lắm chứ?

Đừng nghĩ rằng tớ thuộc dạng người phân biệt chủng tộc hay cái gì đại loại thế, vì một trong những con người tớ kính trọng nhất là những ông mục sư – đại diện cho toàn thể cộng đồng dân cư Quebec luôn rộng mở cánh cửa cho những người nô lê da đen bỏ trốn, những ngôi nhà hạnh phúc bên kia khe núi với những bà vợ đảm đang béo tròn luôn tấp nập chuyện bếp núc, gói ghém tay nải đồ đạc, chuẩn bị bánh ăn dọc đường cho hết tốp da đen này đến tốp khác. Tớ, chỉ đơn giản, muốn nói rằng, mỗi sự việc tồn tại trên thế giới đều có lý do lịch sử riêng của nó, hiểu đến tận gốc của vấn đề trước khi đưa ra cách thức giải quyết luôn là phương án tối ưu và lý thuyết giả định của con người KHÔNG BAO GIỜ SAI. Nhận thức và Vật chất tồn tại phát triển song song, với sự quay cuồng đảo lộn điên dại của công nghệ thông tin, “lý thuyết giả định” của con người cũng cần phải thay đổi, tớ tin là như vậy. Nhưng sẽ thay đổi như thế nào? Một người cầm cây cờ đứng lên hô to khẩu hiệu của bản thân, hàng ngàn hàng vạn người ủng hộ và coi đó là chân lý, một sự thay đổi được tạo hình, dần vững chắc và đúng đắn đến từng chi tiết, chỉ vì đó được gọi là sự thay đổi?

“nhưng wan trọng hơn hết, chính những người "đi trước thời đại" mới làm nên biến chuyển
chính những kẻ ngược đời kia mới góp phần to lớn vào sự phát triển của nhân loaị bằng việc bày tỏ tư tưởng của mình và lan rộng nó
hành động ấy khiến cho hàng trăm trái tim tưởng chừng lạc lõng dc kết nối lại, tìm thấy nhau.
và cứ thế nó lớn dần lên cho tới khi đủ tầm vóc lật đổ những sai trái cũ kĩ
nó có thể ko hoàn thiện nhưng nó giúp con người tiến 1 bước gần hơn tới chân lý”

“Chỉ khoanh tay than thở hoặc phán rằng vô vọng với cuộc sống này là điều không đúng.”

“Góp gió thành bão, cứ tin tưởng - như BP nói - là khi ta đã có một cái cause rồi thì mọi người cuối cùng sẽ follow ta. Đừng để những ngọn gió bị dập tắt, cũng đừng là những cơn gió mạnh thoắt thổi qua rồi lại thoát ngấm xuống.”

Hitler khi bày ra trò Đảng Quốc xá, mọi người có coi đó là sự thay đổi không? Có! Ổng có phải là người lập dị khi mới đưa ra ý tưởng của mình? Có! Nhưng lý thuyết – sự thay đổi của ổng đúng hay sai? SAI!

Sunday May 3, 2009 - 02:15am (ICT)

Taliban khi đưa quân về giúp Afganistan giải quyết nội chiến có được coi là sự thay đổi không? Có! Khi những cơ quan đầu não của họ ngồi nghĩ ra cương lĩnh hoạt động, đó có được gọi là khác người không? Có! Viêc giết dân thường một cách bừa bãi và theo sở thích của họ có được gọi là “một ngọn gió mới thổi bùng hạnh phúc” không? Có! Họ sai hay đúng? SAI!

Al Qaeda khi cho máy bay lao vào Lầu Năm Góc có được gọi là sự dấn thân liều mình vì lẽ phải không? Có! Sai hay đúng? SAI!

Tự coi mình là đúng, là hơn người, là khác thiên hạ, là anh hùng, là trang nam tử hán, việc đó quá dễ. Nhưng tạo một cái nhìn khách quan về bản thân rằng mình đang làm điều đúng hay xuẩn ngốc, việc đó khó hơn gấp trăm lần.

Rosa Parks không nhường ghế cho người da trắng, Martin Luther Jr. viết I Have A Dream, … những người da đen có chọn cách phất cờ gây nội chiến để giải quyết vấn đề phân biệt chủng tộc không? Và họ đã làm được điều họ muốn, họ đang thay đổi số mệnh của họ, từng bước từng bước một, không một giáo điều, không một cuốn sách lý thuyết nào tồn tại, không ai nói với họ về những điều như các cậu đang nói. Đừng tự ngắm nghía những hành động và suy nghĩ của mình trước gương quá nhiều.

Ý kiến cá nhân thôi =D In Peace nhé!

Sunday May 3, 2009 - 02:15am (ICT)






* .slum…
* Offline

hôhô ;)) great job! chiếm mất 3 cái cmnt

ui, đag nhức đầu nghẹt mũi, k think straight dc :"> nhưg đọc nhữg điều cậu viết tớ có thể tóm gọn là thay đổi, tốt hay xấu là do hướg suy nghĩ của người đề xuất sự thay đổi đó và của cả nhữg người tiếp nhận sự thay đổi. :)

Tuesday May 5, 2009 - 11:33pm (ICT)






* .slum…
* Offline

Về cmnt đầu tiên phần đầu tiên: chắc cậu chưa bao giờ bị phê bình về môn Văn nên không biết, những điềucậu nói nếulật ngược lại thì sẽ đúng. Đầu tiên, một đứa học sinh thuộc dạng trung bình, yếu kém gì đó, dù là vậy, vẫn có chính kiến của nó. Đi học, nó sẽ hiểu môn Văn là nơi để nó tha hồ tung hoành thể hiện những ý kiến đó. Trong nhà trường phổ thông, đối với bất cứ giáo viên nào, khi mới ra trường trong đầu họ luôn luôn tự nhủ mình phải tôn trọng những chính kiến đó. Nhưng thời thế đưa đẩy, rất ít giáo viên giữ vữg dc lập trườg ban đầu. Như tớ đây, từng biến một bài văn nghị luận đáng lẽ phải theo mở-thân-luận điểm-luận cứ-kết thành một câu truyện ngắn mở bài dài 1 trang. tớ cứ tưởg tớ sẽ cho điểm dưới trung bình nhưng mà thầy lại cho điểm 7, điểm 7 vì diễn đạt chưa tới chứ k vì tớ k tuân theo cái khuôn rập ở trên. Xét lại ta thấy GV cũng là một nạn nhân của SGK, nhữg điều in trog sách dc coi là pháp luật nên GV k có quyền k tuân theo. Đâu hẳn là gv nào cũg tán đồg với nhữg điều đó hả cậu? Vậy thì nếu một đứa k chịu viết theo nhữg rập khuôn đó mà muốn tự do tung hoành theo ngòi bút của nó [đây là trg hợp đa số của hs yếu kém chứ k phải như cậu nói], khi nó k thể hiểu nhữg gì trog sách viết, thì ít nhất gv cũg nên tôn trọg mà tìm hiểu kĩ trc khi đặt bút chấm điểm chứ? Biết là một gv phải chấm rất nhiều bài, họ k có tg ngồi gặm nhấm từg bài một và tìm hiểu kĩ về nhữg ý kiến trog đó, nhưg có phải vì vậy mà họ cứ lấy SGK ra làm tiêu chuẩn cho nhữg sản phẩm tinh thần đó? K hs nào vô duyên vô cớ nhảy lên học nhữg lý thuyết về dàn bài, về luận điểm, luận cứ... từ nhữg năm lớp một lớp hai. chỉ khi chúg cảm thấy ~ điều chúg viết ra không còn được tôn trọng nữa thì chúng mới đâm ra chán nản và, hoặc lật sách văn mẫu ra học và làm theo, hoặc bỏ cuộc không muốn tiếp tục học nữa. Vì vậy chúg có quyền lên tiếg chứ? thêm một việc nữa là sgk ở VN in sai rất nhiều, bảo hs làm theo tất cả, nghĩa là tiếp thu nhữg thứ sai lầm đó, thì sau này đầu óc chúg sẽ trở nên sai lệch k thể sửa chữa dc.

Thursday May 7, 2009 - 07:42pm (ICT)





* .slum…
* Offline

Về vấn đề thứ hai màu da, tớ đồg ý với cậu là nhữg con ng đó- những ng bị rơi vào quên lãng - không có đầy đủ tri thức để trở thành một trog những ng điểu khiển thế giới. Theo phim The Fever, những ng đó và nhữg ng tri thức cao hơn là hai vấn đề dù mâu thuẫn nhau nhưg lại dựa vào nhau để mà phát triển. Nếu k có nhữg ng tri thức cao, nhữg ng thấp kém kia sẽ ko đấu tranh, sẽ k phát triển tri thức, k tiến thêm bước nào và từ đó tự diệt vog. Họ làm nô lệ vì họ k có gì ngoài sức mạnh tay chân. Nhưg đó là cái thời mà sự thốg trị làm đầu. Bây giờ, tớ k nói là sự thốg trị là k còn, nhưg từ khi con ng cách mạng lật đổ vị trí thốg trị của giai cấp cao hơn thành côg, ngta hướg xã hội đi theo một hướg khác nơi mà đạo đức luôn dc coi là kim chỉ nam. Vậy thì có đúg k khi ng da trắg vẫn tiếp tục coi thườg ng da màu? Trog đầu họ cái u rễ của nhữg thứ tạp nhạp từ thời trc đã ăn quá sâu, nếu họ k biết thay đổi đi thì chính họ sẽ tự dìm chết họ trog cái xã hội mới này. Obama lên làm tổg thốg nước Mĩ, tớ chắc chắn vẫn có nhữg con người ngày ngày ngồi siêng năng bên cái tv, vi tính theo dõi thời sự để xem ôg ấy làm sai điều gì, thiếu sót việc gì, chỉ để nói câu: "đấy! tôi đã bảo mà, tên da màu rốt cuộc vẫn vô dụg". Nhữg người da màu, đúg là họ quá nhu nhược, k dám thực hiện cho đúg nhữg quyền lợi và nghĩa vụ của mình, vậy việc chúg ta phải làm là đứng đó chỉ trích họ hay giúp họ dũg cảm hơn? Hơn nữa, BP nhắc tới k hẳn là da màu với da trắng mà còn là trình độ phát triển giữa các nclàm nên sự kị thị. Cái đó muôn đời k thể nói cho đúg dc...

Thursday May 7, 2009 - 08:02pm (ICT)





* .slum…
* Offline

nhiêu đó trc :D Tớ sẽ suy nghĩ để rep sau :D

Peace!

Thursday May 7, 2009 - 08:04pm (ICT)






* .slum…
* Offline

nhưng tóm tại là, sự tranh luận càng về sau càng trở nên rắc rối và không còn là thứ tớ muốn nói trog cái entry nữa

từ rày chắc chỉ nên post nhữg thứ có liên quan đến mình trên blog của mình =p~ các cậu làm nó phức tạp quá!

Friday May 8, 2009 - 10:24pm (ICT)




Bookmark and Share
-->đọc tiếp...