Dec 31, 2009

newyear wishlist (đầy là thơ =)) )

1 comments
1. 1 cây guitar
2. thời gian tập chơi guitar
3. 1 con nikonpro d3x
4. thời gian phiêu lãng khắp SG để chụp ảnh
5. 1 bộ nhớ tốt hơn và nhanh hơn
6. thời gian để thuộc bài với bộ nhớ hiện tại
7. 1 hòn đảo tách biệt thế giới
8. thời gian để chờ đến khi dc sống trên hòn đảo đó
9. 1 quyển sách bất kì
10. 1 blogger nào đó sẽ tặng tôi quyển sách bất kì kia ngay trong tuần này

Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

trường chuyên -- xuyên tạc và định kiến :))

0 comments
phản biện bài viết trên http://www.sgtt.com.vn/Detail55.aspx?ColumnId=55&newsid=61272&fld=HTMG/2009/1229/61272.
với tư cách là hs trường LHP, tớ nghĩ mình đủ cơ sở, thẩm quyền để khẳng định rằng những điều tác giả viết về hs trường LHP là xuyên tạc và phiến diện. trường khác tớ không biết chứ LHP hoàn toàn không như thế.

"...chịu áp lực bởi kỳ vọng của gia đình, sự thúc ép của giáo viên… đa số học sinh trường chuyên phải chấp nhận tình trạng ăn vội, ngủ thiếu, cắt xén giờ chơi để chạy theo lịch học, bài vở"
xin khẳng định rằng không hề có việc học dở bị loại khỏi trường.
đâu fải cứ trường chuyên mới như vậy. hầu như hs THPT (thậm chí THCS) nào mà không thiếu ngủ, chạy  học thêm. đó không fải lỗi của việc học chuyên mà là lỗi của nền GD nước nhà.

"Ghé qua phòng y tế, chúng tôi thấy có bốn học sinh đang nằm nghỉ tại đây vì nhức đầu, đau bụng. Bác sĩ Nguyễn Thị Hoàng Oanh, cán bộ phụ trách phòng y tế của trường cho biết, trung bình mỗi tháng có khoảng 80 – 100 học sinh xuống khám."
điều đó không hề chứng minh rằng học chuyên bị suy dinh dưỡng, ảnh hưởng sức khỏe.
lí do duy nhất LHPers xuống phòng y tế là để trốn tiết :D đặc biệt là tiết trả bài Sử (lưu ý: ko fải tiết học Sử)
bằng chứng đây:
"Theo đánh giá của bà Oanh, những học sinh hay xuống phòng y tế là những em thường bức xúc việc học của mình. So với những học sinh khác thì những em này đa phần bị suy dinh dưỡng. “Vì ráng học để đạt mục đích, có em quên ăn, quên ngủ. Có trường hợp bị xỉu. Vô đây chuyện đầu tiên tôi hỏi là đã ăn sáng chưa. Học sinh này trả lời “có” nhưng bạn đi theo đứng sau xua tay bảo không. Nhiều em thừa nhận là thức học đến hai, ba giờ sáng…”, bà Oanh kể."
phải trả lời "không" mới xin được giấy phép xuống phòng y tế, chứ trả lời "có, em ăn uống khỏe mạnh ngủ tốt" thì bị trả về lớp trả bài à?


"Một học sinh lớp 12 trường Lê Hồng Phong tâm sự: “Ba mẹ sợ em bị ra khỏi lớp chuyên, thua bạn bè nên bắt em phải học thêm hai chỗ.""
đây là do phụ huynh hám danh, sĩ diện nên hại con mình. việc hs nào không đủ sức học chuyên để săn huy chương thì dc ra lớp thường học vừa đảm bảo lợi ích cho hs vừa đảm bảo chất lượng lớp chuyên (chưa kể nếu lớp chuyên sĩ số lớn mà chất lượng kém thì khác gì đầu tư sai chỗ bởi hs lớp chuyên dc miễn học phí)
học lớp chuyên thật ra rất sướng chứ không nặng nề gì. chương trình học không theo SGK nên linh động, dc debate, làm thí nghiệm, phòng LAB, thuyết trình, xem phim.
lớp thường tuy không dc dùng phòng lab hay làm thí nghiệm nhiều như lớp chuyên nhưng thuyết trình và hoạt động nhóm như cơm bữa. thế nên không hề có chuyện
"kỹ năng hợp tác và làm việc theo nhóm cũng như giải quyết vấn đề của học sinh trường chuyên không được phát triển đúng mức"

nếu LHPers chỉ biết học thì trung tâm thương mại Nowzone đối diện LHP có lẽ ế dài, Galaxy Nguyễn Trãi chắc cũng chẳng mấy ai xem, karaoke Nice cũng dẹp tiệm.

LHPers mà thiếu kĩ năng làm việc nhóm thì sao có thể cho ra những siêu phẩm như thế này







-->đọc tiếp...

Dec 26, 2009

my teens :"> (thời của 360)

0 comments


"Đặt ngược lại vấn đề. Tại sao không phải một ông Columbus nào đó người Brazil đi tìm Châu Âu - Châu Á? Tại sao không phải là đoàn thuyền với những thiết bị tối tân hiện đại bậc nhất rong buồm từ bến cảng trực thuộc Chính Phủ Hoàng Gia Afghanistan? Tại sao không phải là những người da đỏ Indians cầm giáo mác gậy gộc đi sang cướp đất của dân da trắng, lùa dân angle lên Bắc Cực? Tại sao và tại sao?"

 

mở màn là 1 entry giải bày tâm sự bức bối của Waxxie
tiếp sau là hàng loạt comments fản biện của Lee, Huy,
Chuối, 1 người nặc danh(chéc là Ngu hoặc Danh), cùng vô số ý kiến của các mem trong CA2- 1 cái lớp đặc biệt nhất đời.



Chuyện phiếm :-j



Con người lúc mới sinh ra, đầu óc là một khoảng vô tận và vô không. Chính vì vậy nên thứ gì đến với họ đầu tiên sẽ ảnh hưởng tâm trí họ đầu tiên.

Khi mới sinh ra, vũ trũ không đặt giới hạn hay mức độ cho bất cứ việc gì, thứ gì, con gì, cái nào. Vũ trụ mở rộng cùng vô cùng những thứ đợi dc khám phá. Bao trùm trong nó, không hề có định nghĩa về cái đẹp, không có định nghĩa về hạnh phúc, không có định nghĩa về tình yêu cũng như nhiều giá trị tâm linh khác. Chính con người đã tự đặt ra một giới hạn, một chuẩn mực cho vạn vật. Chính con người đã nêu lên định kiến Người da trắng là đẹp nhất và khắc vào đầu những người xung quanh. Chính con người đã bày đặt định nghĩa cho hạnh phúc và lan rộng ra cho thế giới. Con người tự kỉ ám thị đầu óc họ để tạo ra một cây thước đo cho mọi thứ họ thấy.

Tưởng tượng cuộc sống như một trò game. Phần đầu sẽ luôn là phần lựa chọn nhân vật. Trong phần này có rất nhiều lựa chọn khác. Giới tính, tuổi tác, tên, specilaize in cái gì v.v..và v.v.. Ta lựa chọn gì thì cả trò chơi sẽ đi theo định hướng đó. Một đứa con gái sẽ gặp những problem trên đường mà hẳn một đứa con gái sẽ phải cảm thấy là nhận dc. Một đứa con trai cũng vậy. Như thế, ta hiểu rằng thế giới cũng không thể thoát khỏi quỹ đạo chung của nó, không thể thoát ra khỏi những định mức mà ta tạo ra.

Hãy cùng dùng một thứ kính hiển vi nào đó để nhìn rõ hơn về một vài việc đang bao quanh cuộc sống cuả tôi. Chúng cũng mang đầy đủ bản chất của một vòng luẩn quẩn cuộc sống. Những thằng con trai sẽ thích những đứa con gái typical, tức là: da trắng [preferable, nếu da hơi ngăm có thể chịu dc], xinh xắn, ưa nhìn [mọi người luôn miệng bảo "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" nhưng đụng chuyện chắc chắn sẽ vẫn chỉ trông thấy những kẻ xinh đẹp hơn đầu tiên], tính tình hiền, vui vẻ, hay cười nhưng không thiếu sự tâm lí của một đứa con gái, ân cần, đôi khi có thể là cả dzẹo trai :)). Trong một tập thể, nếu có ai nổi trội hơn, chắc chắn sẽ trở thành hot-bed cho một cụm buôn dưa lê rỗi thời giờ tiêu tốn nhân lực. Người ta sẽ thích sống thuận đời hơn là làm cho bản thân khác lạ hơn một chút, và đặc biệt những ai có gan sống trái đời cũng dĩ nhiên bị coi là "tách biệt khỏi cộng đồng". Làm văn trong trường lớp, giáo viên sẽ ưa thích những bài văn làm theo cái khung cho sẵn của mình hơn là những bài văn viết tuỳ hứng. Các cặp đôi thích thề non hẹn biển nhất là những cặp đôi sẽ rã sớm nhất. Và vâng, còn rất nhiều những thứ đại loại thế mà chỉ có trời và ai tạo ra chúng mới biết. Người ta cứ thích làm cho bản thân trở nên bác học, thấu chuyện bởi họ tưởng như thế là họ đã thoát ra được cái vòng luẩn quẩn. Nhưng không, chính thế mà họ lại rơi vào cái bẫy khác của cuộc sống, một cái bẫy tưởng tượng mà tinh vi vô cùng. Thế, họ rơi vào một vòng luẩn quẩn khác - vòng luẩn quẩn của chính bản thân họ.

Những thứ nêu trên, làm sao có thể xuất hiện ở một đứa bé sơ sinh? Chỉ khi nào mẹ nó bảo: "Con bé da trắng xinh gớm (hơn cả con mình)" thì nó mới hình thành cái ý nghĩ là : à, da mình vàng, không xinh bằng da trắng; muốn xinh thì da phải trắng. Lớn hơn tí, nó được nhiều thằng đeo đuổi thì nó biết do nó là một cô gái thật sự nên nhiều thằng "ngắm". Cứ thế và rồi đầu óc ta đầy những giới hạn, những cây thước đo vô hình.Chúng có lẽ đã thành một tập tục mà người ta thực hành trong vô thức. Không ai bảo ai , người ta chấp nhận cái này là đúng, cái này là sai, cái kia xấu, cái nọ đẹp hơn... Nhưng thực chất, đó chỉ là những ý kiến phiến diện của con người.

Chuyện là: tại sao tôi lại viết những thứ này? Chúng là những suy nghĩ của tôi, là những thứ làm đầu tôi cứ bạc dần, xìtrét đến độ suýt vào bệnh viện ngồi chơi xơi nước đợi lượt khám bệnh. Từ cái ngày hiểu chuyện, tôi bắt đầu cảm thấy dường như mặt đất dưới chân không nơi đâu là vững chãi và không thay đổi. Tôi cầm một cái đòn cân, trên đó, một bên tôi để "tấm lòng" của mình, một bên tôi để cả thế giới. Thứ công lý đó luôn nghiêng về phía thế giới. Và từ đó tôi liên tục tự hỏi tại sao lại như vậy? Tại sao những thứ tôi cố gắng liên tục bị đạp đổ không thương tiếc? Tất cả chúng ta đều phải sống dựa theo những lí thuyết giả định mà chính chúng ta đã đặt ra, dù muốn hay không muốn. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi sống dựa vào chúng, thậm chí tìm thấy niềm vui và nỗi buồn trong chúng. Nhiên hậu [:))], đôi lúc nếu tôi tìm cách phá vỡ những quy luật đó hay cố gắng trên những quy luật đó hay là dùng "tấm lòng" đặc cược với chúng, cái kết tôi nhận được sẽ luôn là thất bại và tuyệt vọng. Đó chẳng phải là cái kết luẩn quẩn nhất dành cho một đời người sao? :))

SlumD.





* Luan
* Offline

-nhận thức mới làm nên con người, không thể phủ nhận vai trò của nhận thức được!

-cả một đời người cũng khó mà ví với một trò chơi; không phải ngay từ lúc sinh ra mà người ta được thành hình và định hướng như một cho đến hết cuộc đời

-hoàn toàn đồng ý chỗ bây giờ người ta sống thỏa hiệp hơn là sống "bức ra ngoài cái vòng luẩn quẩn" đó. Nhưng thử hỏi bản thân cậu xem: có những chỗ nào mình đã không dám chống lại thế mạnh số đông để rồi thỏa hiệp và làm theo những điều mà bản thân mình biết là sai trái?

-xung quanh ta có rất nhiều khái niệm, không ai bắt ta phải theo hết tất tần tật những khái niệm ấy: ta không thể vì đầu óc ta sẽ nổ tung, và ta có quyền lựa chọn. Ta chắt lọc cho mình một số trong số những khái niệm ấy.

-lí thuyết giả định mà chúng ta đặt ra cũng chỉ là giả định, trong khi qui luật thì tồn tại mãi qua năm tháng. Qui luật được đặt ra sau bao lần thử đúng - sai của bao cuộc đời con người, mà mỗi một đời người thật ngắn ngủi; mỗi một lí thuyết giả định của ta cũng chỉ là một trong số vô vàn những lí thuyết giả định của những người xung quanh. Nhỏ bé không? Chúng vẫn nhỏ bé, nhưng chúng tồn tại đủ lâu để tạo nên thay đổi cho qui luật hay không là tùy vào ta. Ta đặt mình vào cán cân thế giới là lúc ta nghiệm giả định của mình tồn tại bao lâu, cũng là lúc ta đi tìm chính mình. Có những lúc ta sung sướng cũng như những lúc ta tổn thương, chỉ là việc lựa chọn thái độ: ta đối diện với cuộc sống bằng thái độ như thế nào? Thay đổi thái độ có làm thay đổi cuộc đời ta hay không?

Đó là quan điểm của tớ. Với tớ sống là đi tìm chính mình, nên dù có chuyện gì xảy ra nữa tớ vẫn hăm hở tìm kiếm. Cậu chia sẻ mình với mọi người vậy là tốt rồi, hơn là mình một mình gặm nỗi phân vân. :)

Friday April 17, 2009 - 07:27am (ICT)






* LHP_Z…
* Offline

cuộc sống không phải trò chơi thật nhưng cách nó bắt ta phài lựa chọn thì không thề nói là không giống. Khác ở chỗ trong trò game ta có quyền điều khiển và redo mọi thứ, còn trong cuộc sống ta chỉ là một nhân vật bị điều khiển, không phải vì người khác, mà cốt lõi là do lí trí và cảm tính của ta.

Làm sao mà tớ hay bất cứ ai có thể bứt ra khỏi mọi vòng luẩn quẩn cho hết dc? Chính vì vậy mà tớ cảm thấy chán chường và khinh thường chính bản thân mình.

Những quy luật đó không thay đổi chỉ bằng một ý kiến dc, chúng là định kiến của cả một xã hội loài người.

cảm ơn cậu. :)

Friday April 17, 2009 - 08:44am (ICT)




* Demon…
* Offline

ko thích cmt dài dòng.
chiêm nghiệm cuộc đời.
p/s: đã nghĩ về ai?
Cmt nhảm.Chấm hết.

Friday April 17, 2009 - 11:25am (EDT)





* Demon…
* Offline

ko thích cmt dài dòng.
chiêm nghiệm cuộc đời.
p/s: đã nghĩ về ai?
Cmt nhảm.Chấm hết.

Friday April 17, 2009 - 11:25am (EDT)

* .slum…
* Offline

who think about who? whatsoever :))

Friday April 17, 2009 - 10:30pm (ICT)

* 卍COWA…
* Offline

mày giống tao hơn tao tưởng, Dog
con nguòi lun bị chi fối bỏi những định kiến do chính mình tạo ra
chính chúng ta đang tự lưà phỉnh nhau, đẩy nhau vào cái vòng luẩn quẩn.
t cũng agree zí Lee:
sống là đi tìm chính mình, góp 1 phần nhỏ vào cái hành trình vĩ đại hơn--công cuộc khám phá mọi thứ của nhân loại.


trí óc ta wả thực dc dựng nên bởi vô vàn định kiến, khái niệm.
ta gọi chung là các giá trị nhân loại.
chúng chưa chắc đã đúng nhưng chúng cũng mang vai trò lịch sử của riêng mình.
chúng giữ cho xã hội ổn định cho tới lúc con người ko còn xem chúng đúng đắn nữa.
lúc đó các giá trị mớii turn out, thay cái cũ.
dĩ nhiên ko fải đùng 1 cái tòan bộ nhân loại thay đổi tư duy
mà sự thay đổi đó diễn ra tư` tư`, wa hàng chục thế hệ
tât' nhiên những cá nhân sớm đặt nền móng đầu tiên cho Big Change luôn bị xã hội ko ưa, luôn gặp fải rất nhiều chống đối cả trong lẫn ngoaì bản thân họ
wa thời gian, cuộc biến chuyển tư duy càng lớn mạnh hơn
đó là do con người đang fát tiến tới 1 giai đoạn khác, đòi hỏi 1 hệ giá trị đúng đắn hơn nữa và họ cũng đã dần nhận thức dc khuyết điểm của các giá trị cũ
nhưng wan trọng hơn hết, chính những người "đi trước thời đại" mới làm nên biến chuyển
chính những kẻ ngược đời kia mới góp phần to lớn vào sự phát triển của nhân loaị bằng việc bày tỏ tư tưởng của mình và lan rộng nó
hành động ấy khiến cho hàng trăm trái tim tưởng chừng lạc lõng dc kết nối lại, tìm thấy nhau.
và cứ thế nó lớn dần lên cho tới khi đủ tầm vóc lật đổ những sai trái cũ kĩ
nó có thể ko hoàn thiện nhưng nó giúp con người tiến 1 bước gần hơn tới chân lý

One Small Step For A Man, One Giant Leap For Mankind

mày buồn thì cứ buồn, ko cần fải gắng gượng thoát khỏi nó làm j
đến khi nào cơ thể tự thấy thích hợp thì mày sẽ hết buồn thui
đời mày ko luẩn wẩn mà đó là do cách mày nhìn nhận nó
the way we think bout life, the way it turns out to be
hãy tin rằng chừng nào mày còn tin vào những điều chính bản thân mày nghiệm ra, chừng đó đời mày ko vô ích vì nó đã góp phần đẩy nhân loại nhích lên 1 tí

mày đã làm 1 việc mà t chưa làm dc, đó là viết cái entry này
chỉ khi ta bày tỏ với mọi người ta mới thấy nhẹ nhõm, và dù thế giới có chống lại ta, cơ hội ta gặp dc những người đồng cảm lại tăng lên
chính lúc ấy ta mới thoát ra dc cái vòng luẩn wẩn của bản thân.

Saturday April 18, 2009 - 12:14am (ICT)

* .slum…
* Offline





@Huy: t post cái này k phải để than vãn hay la hét lên rằng "tui đag bùn", chỉ là thấy nhữg suy nghĩ đó nên cho mọi ng cùng biết, đúng như m nói, biết đâu lại tìm dc comrade:))
oh, có lẽ t hơi uỷ mị rồi, vì có quá nhiều thứ xung quanh đag làm nhiễu t, cả nhữg người thân cận nhất. thấy mệt nên có khi muốn quay lưg lại hận tất cả. Nhưg lúc tỉnh rồi thì lại thấy mình bi lụy bi kịch bi quan quá :))

P.S to all: khi ng ta già thì đúng là khôg thể làm ngơ nữa dc


Sunday April 19, 2009 - 12:15am (ICT)





* Luan
* Offline

@Wax: cậu nhìn nhận như thế là tích cực rồi! ;)
@Huy: viết hay quá mài!
@CA2: lâu lém blog lớp mới có lấy một bài chất lượng hahaha!

Sunday April 19, 2009 - 07:20am (ICT)





* ~Nigh…
* Offline

O.O :-?...:-??...nah...:D. Have fun walking your path, mama.

Sunday April 19, 2009 - 07:30pm (ICT)





* .slum…
* Offline

silly turtle :))

Monday April 20, 2009 - 07:31pm (ICT)





* Panda…
* Offline IM

doc xong bai nay cu tuong do minh viet :D 4 ngay nua tui ve roi,nhung noi thuc tui muon chet luon tai day qua!!

Monday April 20, 2009 - 09:07am (EDT)




* .slum…
* Offline

@Feo: when somebody's mind is calm, you dont know what's really inside their head. :))

Tuesday April 21, 2009 - 04:50pm (ICT)






* bao_p…
* Offline

hình như wax cũng đang cùng suy nghĩ về 1 chuyện như P
cái vòng luẩn quẩn hiện nay
Dù không đồng cảm 100% với ~ gì Wax nói nhưng có 1 sự thật là những gì P đang “trăn trở” cũng tương tự như thế.

Thứ nhất, định kiến, ví dụ như sự kì thị màu da. Điều này Wax đã nói đến, nhưng thử nhìn vào vấn đề theo 1 cách khác xem. Dân nhập cư ở Singapore, nếu “may mắn” đến từ ~ nước như VN, Thái, Tàu, v.v… , có màu da và nét mặt tương tự ng` bản xứ gốc Hoa sẽ được nhìn bằng ánh mắt khác với những người từ Ấn hay Bangladesh đến Sing. Những ng` đến đây để làm việc tại các công trường xây dựng. Họ bị xem như second-class citizens bởi vì màu da họ đen – nước da ngâm đã giúp họ chịu đựng cái nắng xích đạo mà làm việc, xây dựng nên hàng lọat mrt stations, shopping centres, world class resorts, etc., sorts of main sources of income for spore economy now. Cùng là immigrant workers, công việc nặng nhọc, vất vả và nguy hiểm thì do người da nâu nam Á đảm nhận trong khi China nationals (also another major source of immigrants here) thì dễ dàng kiếm việc như drivers – driving batches of workers to their construction sites everyday and in the mean time, delivering dairy products to shops and markets. Tại sao? Chỉ vì màu da họ khác the majority of the population? Thử tưởng tượng, khi anh ốm anh thấy đau, tôi ốm tôi cũng đau. Khi dao cắt đứt tay anh và tôi, máu chảy, liệu máu anh có trắng hơn máu tôi hay cả hai cùng là một màu đỏ tang tóc?
Sự kì thị màu da ở đây không chỉ gói gọn trong việc anh đẹp tôi xấu mà lấn sang cả bình đẳng giữa còn nguời với con người. Da họ đen đấy, giọng nói họ khàn đặc khó nghe đấy, thậm chí họ con có “mùi” “khó ngửi” vì thức ăn họ dùng có quá nhiều gia vị. Nhưng họ đến từ đất nước mà đa số dân chúng nói tiếng anh tốt như ngôn ngữ mẹ đẻ. Đất nước họ sản sinh ra những thần đồng IT, dựng nên 1 silicon valley ngay giữa lòng Nam Á.
Họ cũng chỉ là con nguời như chúng ta, có những điều giống và khác, bởi ai trên đời nay hoàn toàn giống nhau. Nhưng tại sao? Tại sao mọi người vẫn tiếp tục dùng sự khác biệt lớn nhất về hình thức mà lại là nhỏ nhất về giá trị con nguời là màu da để tách biệt nhau ra?
Câu trả lời P vẫn đang đi tìm, không phải chỉ là đơn thuần nó là 1 định kiến vì định kiến chỉ là cái kết quà của một chuỗi những suy nghĩ lệch lạc khác. Nói như wax thì nó là hậu wả mà thế hệ này truyền đạt lại cho thế hệ kia. Nói như L và H thì đó là điều nhân loại tự nghiệm ra từ bao lần thử sai (nhưng theo ý kiến của P, đến giờ vẫn còn sai =.=)
Vì câu trả lời chính xác nhất vẫn chưa có (hoặc có thể thậm chí không tồn tại :| ) nên điều cần đc làm nhất hiện nay là gì?
Là từ 1 hành động nhỏ, nhiều nguời góp lại sẽ là 1 hành động lớn. 1 định kiến lâu ngày ăn dần vào tiềm thức, may mắn nhiều nguời trẻ hiện nay đang thấy bức bối với nó, vậy thì tại sao không nhổ bỏ cái bức bối ấy đi? Bước đầu tiên sẽ chỉ có mình bạn bước, nhưng những bước tiếp theo sẽ có thêm nhiều bạn đồng hành. We're living in an exponential times. Once you have a cause, everybody may follow you, sooner or later. Hay xem Earth Hour là một ví dụ, những năm đầu thực hiện, ai tin là 1 ngày chiến dịch có thể lan rộng toàn cầu. Hey, ever heard of the term Globalisation? Nếu nói P over confident hoặc lạc wan 1 cách hoang tưởng thì P xin chịu. Bạn có quyền nghĩ về ng` khác theo cách của bạn nhưng chỉ xin nói thêm 1 câu cuối. Your brain has much more powerful ability than you think it may have and your mindset is what will finally determine who you are and what you can achieve.

Nói tóm lại, P đồng ý là hiện nay có wá nhiều việc làm chúng ta bị rối, nhiễu và không biết nên nương vào đâu hay xuôi theo dòng nào, hoặc thậm chí bất động (?!)
Nhưng, sau khi ponder, mình cũng cần move on, còn rất nhiều điều cần làm, hay đúng hơn là cần đổi. Chỉ khoanh tay than thở hoặc phán rằng vô vọng với cuộc sống này là điều không đúng.

có 2 clip này p muốn share cùng lớp
http://www.youtube.com/watch?v=v9pjZ39YtR8 - exponential times
http://www.youtube.com/watch?v=42E2fAWM6rA - lost generation

Friday April 24, 2009 - 02:44pm (ICT)






* .slum…
* Offline

Về vấn đề màu da. Nó cũng giống như mấy cuộc khởi nghĩa nông dân Việt Nam thời pháp thuộc vậy. Có người nhận ra điều không phải nên đứng lên đấu tranh đòi cải tổ, đòi công lý, đòi công bằng. Mỗi lần khởi nghĩa thì máu lửa rất hăng, quyết tâm rất cao, nhưng kết cuộc hầu hết đều thất bại. Điều đó là vì sao? Học Sử chắc ai cũng biết rồi: lực lượng quá chênh lệch, số người đứng lên đấu tranh đòi cải tổ còn quá ít so với số người ngồi một chỗ khăng khăng sự tồn tại của cái cũ. Tổ chức quá yếu kém. Lãnh đạo không đủ tài. Và quan trọng hơn hết là Chưa Tìm Được Hướng Đi Tốt Nhất. Phải cho đến khi có Bác Hồ, rồi Bác tìm ra được con đường theo chủ nghĩa Mác Lênin, cách mạng mới bắt đầu đúng nghĩa. Vậy nhìn lại mà xem, việc đấu tranh vì màu da trên toàn thế giới, nó chỉ là những câu biểu ngữ đơn lẻ, là những cuộc đấu tranh không liên kết. Hơn thế nữa, có thể gọi Head Quarter của cái "chính sách" này là nước Mỹ, suốt mấy chục năm qua vẫn chưa thể rũ bỏ hoàn toàn được thì thử hỏi làm sao những nước khác có một động cơ để làm theo?
Xem phim Freedom Writers mà chảy nước mắt, vì giận cũng có vì đau cũng có. Những con người da vàng da đen đó, họ cũng là người, cũng trải qua 9 tháng 10 ngày hình thành nên từ một phôi thai vậy, vậy mà từ lúc sinh ra ai cũng mang trong mình một nỗi hận những con người da trắng. Đâu phải tại những thế hệ của họ mà ra những cái hatred như vậy. Hatred đã trở thành một cái chain, phải có mắt xích đầu tiên mới có những mắt xích nối đuôi theo và không ai biết đến mắt xích cuối cùng. Người ta đã bao lần tìm cách sửa cái sai đó nhưng vô vọng, bởi trong khi bắt tay vào sửa chữa, họ không biết trong đầu họ đã có sẵn một lằn ranh giữa hai [hay nhiều hơn] màu da rồi.
Thế thì, bây giờ ta cứ tin tưởng rằng sẽ còn nhiều những cuộc thảo luận về vấn đề này như chúng ta đang làm bây giờ. Góp gió thành bão, cứ tin tưởng - như BP nói - là khi ta đã có một cái cause rồi thì mọi người cuối cùng sẽ follow ta. Đừng để những ngọn gió bị dập tắt, cũng đừng là những cơn gió mạnh thoắt thổi qua rồi lại thoát ngấm xuống.

P.S: dạo này hai em bên Sin đang gặp vấn đề gì hả? Thấy bạn Ngu đang down dữ dội còn bạn Chuối thì "trăn trở" suốt ngày
:-s

Friday April 24, 2009 - 10:17pm (ICT)





* Demon…
* Offline

tao chưa bao h suy nghĩ về vấn đề định kiến con người tự vạch ra hay giới hạn khả năng gì cả. Chuyện đó ko ảnh hưởng lớn lao gì đến tao, hay ít nhất tao ko quan tâm đến nó. Tao mặc xác người khác nghĩ về tao ntn, nhưng nếu đó là những người tao thương mến thì khác, nhưng họ chưa từng ép tao vào định mức của họ, nếu ko thì đã bị tao coi thường.

Tuy nhiên tao cũng có một suy nghĩ thế này. Đã là bạn thì yêu ghét phải rõ ràng, nếu ko vừa lòng với tao thì phải nói ngay, tao sẽ xem xét và điều chỉnh lại hành vi thái độ, đừng tỏ ra khó chịu để tao thấy vì tao sẽ buồn bực.

Những định kiến về tâm linh hoặc mĩ học thì nó đã là cái lồng tàng hình bao lấy mình từ khi mày có ý thức rồi. Suy nghĩ nhiều về nó làm gì, bất mãn với nó làm gì.Chuyện phải thế thôi. Thay vì trăn trở về những thứ đã dinh san thi lo lang ve tuong lai ma minh co the anh huong, thay doi chang phải hơn sao?

PS: đó là cách nghĩ của tao thôi. mỗi người một trăn trở khác nhau.Tao viết cmt này là để chia sẻ suy nghĩ, ko có ý dạy đời hay phê phán (câu quan trọng nhất là đây)

Friday May 1, 2009 - 12:57pm (EDT)






* LHP_Z…
* Offline

"Người ta sẽ thích sống thuận đời hơn là làm cho bản thân khác lạ hơn một chút, và đặc biệt những ai có gan sống trái đời cũng dĩ nhiên bị coi là "tách biệt khỏi cộng đồng". Làm văn trong trường lớp, giáo viên sẽ ưa thích những bài văn làm theo cái khung cho sẵn của mình hơn là những bài văn viết tuỳ hứng."
Theo ý tớ, môn văn trong nhà trường phổ thông vốn sinh ra không phải để đào tạo chúng ta trở thành những nhà văn, nhà thơ, etc. Các giáo viên có nghĩa vụ giúp một cô thư kí tương lai biết soạn thảo một văn bản hành chính, biết sụt sùi khóc theo một bộ film tình cảm hàn quốc, biết thế nào là đúng là sai là nhân là nghĩa là suy luận có logic, tương tự, một nhà khoa học sẽ tự viết dc một cách trơn tru luận án tiến sĩ của mình, tự thể hiện những suy nghĩ phức tạp thành một dạng ngôn từ dễ hiểu, etc. Nếu xét theo khái niệm đó, thì trước khi tự đặt câu hỏi "Sao cái này của tui không được chấp nhận?" hãy phải trả lời Có cho câu "Bài làm đã hoàn thành trọn vẹn những yêu cầu tối thiểu của giáo viên chưa?"
Rất nhiều người lên án và đả kích cái gọi là tính mô phạm của giáo dục, rằng tại sao phải như thế này, tại sao phải như thế kia, etc., họ đã quên đi mất, "nhà trường phổ thông" còn dành cho cả phần còn lại bị quên lãng của xã hội, những-người-không-phải-là-thiên-tài, họ có đáng bị đánh điểm rất thấp khi cố gắng hoàn thiện mở-thân-luận điểm-luận cứ-kết theo đúng kết cấu của sách giáo khoa?
Trên một chặng đường đi, ta thường dễ dàng đánh rơi mục tiêu của điểm đến, ý nghĩa của cái ta đang theo đuổi, để rồi chệch hướng và ngoặt sang một nẻo khác trước khi nhận ra mình đã sai.

"Thử tưởng tượng, khi anh ốm anh thấy đau, tôi ốm tôi cũng đau. Khi dao cắt đứt tay anh và tôi, máu chảy, liệu máu anh có trắng hơn máu tôi hay cả hai cùng là một màu đỏ tang tóc?"
:-j
Phải, sự phân biệt - kì thị chủng tộc xuất phát từ màu da, nhưng có thật sự đó là lý do duy nhất cho cái chế độ "ngu xuẩn" ấy tồn tại từ thế kỷ này qua thế kỷ khác?
Thế kỷ 16, Columbus tìm dc một châu lục hoàn toàn mới với nguồn tài nguyên thiên nhiên dồi dào.
Đặt ngược lại vấn đề. Tại sao không phải một ông Columbus nào đó người Brazil đi tìm Châu Âu - Châu Á? Tại sao không phải là đoàn thuyền với những thiết bị tối tân hiện đại bậc nhất rong buồm từ bến cảng trực thuộc Chính Phủ Hoàng Gia Afghanistan? Tại sao không phải là những người da đỏ Indians cầm giáo mác gậy gộc đi sang cướp đất của dân da trắng, lùa dân angle lên Bắc Cực? Tại sao và tại sao?
Trong khi những người dân da trắng - Châu Âu và da vàng - Trung Quốc, Ấn Độ, ... [Việt Nam] miệt mài tạo ra các khái niệm tiền tệ, thị trường, chế độ quân chủ chuyên chế, vàng, thuốc súng, giấy, kim tự tháp, vườn hoa babylon, vạn lý trường thành, ... tập-hợp-phần-còn-lại-bị-lãng-quên của thế giới đang làm gì? Bây giờ chúng ta áp dụng luật nhân quyền để bênh vực và chở che cho những con người nhỏ bé "vô tội đến ngơ ngác", nhưng trong suốt mười mấy thế kỉ quá khứ, họ có thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ của bản thân một cách công bằng hay không? Họ có thực sự là những con người với đầy đủ bộ óc và trí tuệ tương xứng với người da trắng khi họ bắt đầu trở thành nô lệ không? Cùng là con người cả với nhau, cùng được Chúa trời tạo ra để cai quản các vùng đất, họ có thực sự đi hết và sử dụng triệt để những gì Chúa trời đã giao vào bàn tay họ? Họ có thực sự là một “tộc người ra hồn” khi lần đầu tiên gặp những người da trắng?

Sunday May 3, 2009 - 02:14am (ICT)

Đó là những chuyện của rất rất nhiều năm trước, của cái thời mà lịch sử ghi lại là những thứ chúng ta vẫn chưa tận tay sờ đến đọc đến và thấu hiểu. Tớ muốn lấy một ví dụ cụ thể và gần gũi hơn, đó là những năm 1975 – 1985 – 2000 ở Afghanistan. Những con người tội nghiệp “da có màu” này muốn giải quyết nội chiến giữa các phe phái, và khi Taliban “giá lâm”, ngay cả những đại trí thức của thủ đô Kabul cũng ngả mũ nhiệt liệt kính chào vui sướng, họ tự động rước vào nhà những Hitler thế hệ mới, bất chấp thắng lợi của SovietUnion của Vietnam của phe Đồng Minh, bất chấp sự liên thông nhanh chóng của tin tức – tv – ô tô hạng sang, … có thể miêu tả họ bằng từ gì ngoài sự “ngu muội”? Thập niên 80 còn thế, thử hỏi thế kỷ 16, bộ mặt của Châu Phi của Châu Mỹ sẽ là như thế nào?

“Họ cũng chỉ là con nguời như chúng ta, có những điều giống và khác, bởi ai trên đời nay hoàn toàn giống nhau. Nhưng tại sao? Tại sao mọi người vẫn tiếp tục dùng sự khác biệt lớn nhất về hình thức mà lại là nhỏ nhất về giá trị con nguời là màu da để tách biệt nhau ra?”

Nếu thật sự chỉ là vấn đề màu da, Barack Obama chắc chắn sẽ không thể đắc cử và làm được những việc ông đã làm trong 100 ngày qua. Trong cuộc chiến đấu giữa nhưng bang xanh và bang đỏ, giữa những người không có đạo và những người cuồng đạo, rõ ràng sự nỗ lực phi thường của những người da đen đã được ghi nhận. Họ có cố gắng, họ có thay đổi – họ được công nhận, Kofi Annan, sự xuất hiện của những da đen ở vị trí cấp cao, những học bổng đặc biệt khuyến khích người da đen học công nghệ thông tin của Google, etc., tất cả đã chứng minh điều đó. Tất cả đã vào lần lượt bước vào một guồng quay mới, thừa nhận nó cũng là cần thiết lắm chứ?

Đừng nghĩ rằng tớ thuộc dạng người phân biệt chủng tộc hay cái gì đại loại thế, vì một trong những con người tớ kính trọng nhất là những ông mục sư – đại diện cho toàn thể cộng đồng dân cư Quebec luôn rộng mở cánh cửa cho những người nô lê da đen bỏ trốn, những ngôi nhà hạnh phúc bên kia khe núi với những bà vợ đảm đang béo tròn luôn tấp nập chuyện bếp núc, gói ghém tay nải đồ đạc, chuẩn bị bánh ăn dọc đường cho hết tốp da đen này đến tốp khác. Tớ, chỉ đơn giản, muốn nói rằng, mỗi sự việc tồn tại trên thế giới đều có lý do lịch sử riêng của nó, hiểu đến tận gốc của vấn đề trước khi đưa ra cách thức giải quyết luôn là phương án tối ưu và lý thuyết giả định của con người KHÔNG BAO GIỜ SAI. Nhận thức và Vật chất tồn tại phát triển song song, với sự quay cuồng đảo lộn điên dại của công nghệ thông tin, “lý thuyết giả định” của con người cũng cần phải thay đổi, tớ tin là như vậy. Nhưng sẽ thay đổi như thế nào? Một người cầm cây cờ đứng lên hô to khẩu hiệu của bản thân, hàng ngàn hàng vạn người ủng hộ và coi đó là chân lý, một sự thay đổi được tạo hình, dần vững chắc và đúng đắn đến từng chi tiết, chỉ vì đó được gọi là sự thay đổi?

“nhưng wan trọng hơn hết, chính những người "đi trước thời đại" mới làm nên biến chuyển
chính những kẻ ngược đời kia mới góp phần to lớn vào sự phát triển của nhân loaị bằng việc bày tỏ tư tưởng của mình và lan rộng nó
hành động ấy khiến cho hàng trăm trái tim tưởng chừng lạc lõng dc kết nối lại, tìm thấy nhau.
và cứ thế nó lớn dần lên cho tới khi đủ tầm vóc lật đổ những sai trái cũ kĩ
nó có thể ko hoàn thiện nhưng nó giúp con người tiến 1 bước gần hơn tới chân lý”

“Chỉ khoanh tay than thở hoặc phán rằng vô vọng với cuộc sống này là điều không đúng.”

“Góp gió thành bão, cứ tin tưởng - như BP nói - là khi ta đã có một cái cause rồi thì mọi người cuối cùng sẽ follow ta. Đừng để những ngọn gió bị dập tắt, cũng đừng là những cơn gió mạnh thoắt thổi qua rồi lại thoát ngấm xuống.”

Hitler khi bày ra trò Đảng Quốc xá, mọi người có coi đó là sự thay đổi không? Có! Ổng có phải là người lập dị khi mới đưa ra ý tưởng của mình? Có! Nhưng lý thuyết – sự thay đổi của ổng đúng hay sai? SAI!

Sunday May 3, 2009 - 02:15am (ICT)

Taliban khi đưa quân về giúp Afganistan giải quyết nội chiến có được coi là sự thay đổi không? Có! Khi những cơ quan đầu não của họ ngồi nghĩ ra cương lĩnh hoạt động, đó có được gọi là khác người không? Có! Viêc giết dân thường một cách bừa bãi và theo sở thích của họ có được gọi là “một ngọn gió mới thổi bùng hạnh phúc” không? Có! Họ sai hay đúng? SAI!

Al Qaeda khi cho máy bay lao vào Lầu Năm Góc có được gọi là sự dấn thân liều mình vì lẽ phải không? Có! Sai hay đúng? SAI!

Tự coi mình là đúng, là hơn người, là khác thiên hạ, là anh hùng, là trang nam tử hán, việc đó quá dễ. Nhưng tạo một cái nhìn khách quan về bản thân rằng mình đang làm điều đúng hay xuẩn ngốc, việc đó khó hơn gấp trăm lần.

Rosa Parks không nhường ghế cho người da trắng, Martin Luther Jr. viết I Have A Dream, … những người da đen có chọn cách phất cờ gây nội chiến để giải quyết vấn đề phân biệt chủng tộc không? Và họ đã làm được điều họ muốn, họ đang thay đổi số mệnh của họ, từng bước từng bước một, không một giáo điều, không một cuốn sách lý thuyết nào tồn tại, không ai nói với họ về những điều như các cậu đang nói. Đừng tự ngắm nghía những hành động và suy nghĩ của mình trước gương quá nhiều.

Ý kiến cá nhân thôi =D In Peace nhé!

Sunday May 3, 2009 - 02:15am (ICT)






* .slum…
* Offline

hôhô ;)) great job! chiếm mất 3 cái cmnt

ui, đag nhức đầu nghẹt mũi, k think straight dc :"> nhưg đọc nhữg điều cậu viết tớ có thể tóm gọn là thay đổi, tốt hay xấu là do hướg suy nghĩ của người đề xuất sự thay đổi đó và của cả nhữg người tiếp nhận sự thay đổi. :)

Tuesday May 5, 2009 - 11:33pm (ICT)






* .slum…
* Offline

Về cmnt đầu tiên phần đầu tiên: chắc cậu chưa bao giờ bị phê bình về môn Văn nên không biết, những điềucậu nói nếulật ngược lại thì sẽ đúng. Đầu tiên, một đứa học sinh thuộc dạng trung bình, yếu kém gì đó, dù là vậy, vẫn có chính kiến của nó. Đi học, nó sẽ hiểu môn Văn là nơi để nó tha hồ tung hoành thể hiện những ý kiến đó. Trong nhà trường phổ thông, đối với bất cứ giáo viên nào, khi mới ra trường trong đầu họ luôn luôn tự nhủ mình phải tôn trọng những chính kiến đó. Nhưng thời thế đưa đẩy, rất ít giáo viên giữ vữg dc lập trườg ban đầu. Như tớ đây, từng biến một bài văn nghị luận đáng lẽ phải theo mở-thân-luận điểm-luận cứ-kết thành một câu truyện ngắn mở bài dài 1 trang. tớ cứ tưởg tớ sẽ cho điểm dưới trung bình nhưng mà thầy lại cho điểm 7, điểm 7 vì diễn đạt chưa tới chứ k vì tớ k tuân theo cái khuôn rập ở trên. Xét lại ta thấy GV cũng là một nạn nhân của SGK, nhữg điều in trog sách dc coi là pháp luật nên GV k có quyền k tuân theo. Đâu hẳn là gv nào cũg tán đồg với nhữg điều đó hả cậu? Vậy thì nếu một đứa k chịu viết theo nhữg rập khuôn đó mà muốn tự do tung hoành theo ngòi bút của nó [đây là trg hợp đa số của hs yếu kém chứ k phải như cậu nói], khi nó k thể hiểu nhữg gì trog sách viết, thì ít nhất gv cũg nên tôn trọg mà tìm hiểu kĩ trc khi đặt bút chấm điểm chứ? Biết là một gv phải chấm rất nhiều bài, họ k có tg ngồi gặm nhấm từg bài một và tìm hiểu kĩ về nhữg ý kiến trog đó, nhưg có phải vì vậy mà họ cứ lấy SGK ra làm tiêu chuẩn cho nhữg sản phẩm tinh thần đó? K hs nào vô duyên vô cớ nhảy lên học nhữg lý thuyết về dàn bài, về luận điểm, luận cứ... từ nhữg năm lớp một lớp hai. chỉ khi chúg cảm thấy ~ điều chúg viết ra không còn được tôn trọng nữa thì chúng mới đâm ra chán nản và, hoặc lật sách văn mẫu ra học và làm theo, hoặc bỏ cuộc không muốn tiếp tục học nữa. Vì vậy chúg có quyền lên tiếg chứ? thêm một việc nữa là sgk ở VN in sai rất nhiều, bảo hs làm theo tất cả, nghĩa là tiếp thu nhữg thứ sai lầm đó, thì sau này đầu óc chúg sẽ trở nên sai lệch k thể sửa chữa dc.

Thursday May 7, 2009 - 07:42pm (ICT)





* .slum…
* Offline

Về vấn đề thứ hai màu da, tớ đồg ý với cậu là nhữg con ng đó- những ng bị rơi vào quên lãng - không có đầy đủ tri thức để trở thành một trog những ng điểu khiển thế giới. Theo phim The Fever, những ng đó và nhữg ng tri thức cao hơn là hai vấn đề dù mâu thuẫn nhau nhưg lại dựa vào nhau để mà phát triển. Nếu k có nhữg ng tri thức cao, nhữg ng thấp kém kia sẽ ko đấu tranh, sẽ k phát triển tri thức, k tiến thêm bước nào và từ đó tự diệt vog. Họ làm nô lệ vì họ k có gì ngoài sức mạnh tay chân. Nhưg đó là cái thời mà sự thốg trị làm đầu. Bây giờ, tớ k nói là sự thốg trị là k còn, nhưg từ khi con ng cách mạng lật đổ vị trí thốg trị của giai cấp cao hơn thành côg, ngta hướg xã hội đi theo một hướg khác nơi mà đạo đức luôn dc coi là kim chỉ nam. Vậy thì có đúg k khi ng da trắg vẫn tiếp tục coi thườg ng da màu? Trog đầu họ cái u rễ của nhữg thứ tạp nhạp từ thời trc đã ăn quá sâu, nếu họ k biết thay đổi đi thì chính họ sẽ tự dìm chết họ trog cái xã hội mới này. Obama lên làm tổg thốg nước Mĩ, tớ chắc chắn vẫn có nhữg con người ngày ngày ngồi siêng năng bên cái tv, vi tính theo dõi thời sự để xem ôg ấy làm sai điều gì, thiếu sót việc gì, chỉ để nói câu: "đấy! tôi đã bảo mà, tên da màu rốt cuộc vẫn vô dụg". Nhữg người da màu, đúg là họ quá nhu nhược, k dám thực hiện cho đúg nhữg quyền lợi và nghĩa vụ của mình, vậy việc chúg ta phải làm là đứng đó chỉ trích họ hay giúp họ dũg cảm hơn? Hơn nữa, BP nhắc tới k hẳn là da màu với da trắng mà còn là trình độ phát triển giữa các nclàm nên sự kị thị. Cái đó muôn đời k thể nói cho đúg dc...

Thursday May 7, 2009 - 08:02pm (ICT)





* .slum…
* Offline

nhiêu đó trc :D Tớ sẽ suy nghĩ để rep sau :D

Peace!

Thursday May 7, 2009 - 08:04pm (ICT)






* .slum…
* Offline

nhưng tóm tại là, sự tranh luận càng về sau càng trở nên rắc rối và không còn là thứ tớ muốn nói trog cái entry nữa

từ rày chắc chỉ nên post nhữg thứ có liên quan đến mình trên blog của mình =p~ các cậu làm nó phức tạp quá!

Friday May 8, 2009 - 10:24pm (ICT)




Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

Nov 21, 2009

19 và 20---phá lệ ko post thơ

0 comments
hai hôm nay nắng đẹp dù trời khá là oi. sáng hôm qua, trường mình làm lễ mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam. đẳng cấp trường chuyên có khác, lúc nào cũng là "lá cờ đầu của ngành giáo dục toàn thành phố": ăn chơi thi cử gì cũng sớm hơn thiên hạ. tự nhiên trong lòng nôn nao, ngủ không sâu nên sáng mới 4h mình đã lờ mờ tỉnh, lăn lộn khắp giường. mọi ngày dù quyết tâm đi sớm cỡ nào thì cũng 6h30 mới dắt xe ra khỏi nhà. vậy mà hôm qua khởi hành sớm 15' :) nhà mình ngay trong chợ cá nên buổi sáng đường đông người khó đi, đã thế không hiểu sao dạo này đường xá nội thành cứ lồi lõm, sỏi đá thua cả dưới quê. bởi vậy rốt cuộc mình tới được trường cũng vào đúng cái giờ mọi ngày=.= vừa vào trừơng mình tìm ngay ku P để mượn bài làm. phải nói mình toàn dc học GV "xịn", đến ngày lễ cũng yêu cầu HS phải nộp bài. mình thì lười quá, sáng dậy sớm làm 2/3 số câu hỏi rồi, chủ yếu là toán, còn lý thuyết thì vào trường mượn chép đáp án :D môn lý muôn năm ! cô ĐH muôn năm! phương pháp mindmap muôn năm! dạy 1 đằng kiểm tra 1 nẻo muôn năm! chửi học sinh "ng*" muôn năm! đề sai kiểm tra muôn năm!
cuối cùng cũng chép xong và nộp bài, có điều sau đó mình phát hiện rằng không làm cũng chẳng sao...

đi tới đi lui, hết lên "phụ" lớp thi cắm hoa rồi lại đi vòng vòng sân trường đánh giá nhan sắc mấy em lớp 10 :D ôi mình thiệt quởn.
gặp lại nhỏ bạn bên Singapore về thăm trường, muốn nhào tới ôm nó mà thấy tục quá nên thôi :P
6h45 có mặt. 7h30 bắt đầu chương trình.
năm nay trường làm hoành tráng quá. cứ y như hội Đền Hùng vậy: có cờ xí, võng lọng, súng ống... mình thích nhất 4 tấm bình phong trên sân khấu biến hóa đủ kiểu (không hiểu sao mấy em ĐVN thay phông nền lẹ thế?)
vui nhất là lúc "tía" Phúc Xít tham gia hoạt cảnh :D thầy Toán giảng văn! cảnh cuối quá hay, "tía" được học trò ái mộ ghi lời chúc đầy cả 4 tấm bình phong, nhìn y như 1 cái thiệp khổng lồ!
trước và sau màn biểu điễn đó là các tiết mục văn nghệ gà nhà vô cùng chuyên nghiệp. cuối cùng là sự trở lại H.A.T với "Tìm lại" (năm nào cũng hát bài này :)) cùng lời hứa sẽ có liveshow dành tặng LHPers (lần nào cũng hứa)...
lễ tan, cả lớp định tập trung lại chụp hình với 3 GVCN, nhưng tiếc là chỉ có mỗi GVCN12. mình đi kiếm cô Nga GVCN11 để chụp hình nhưng không thấy cô. thầy Thành cũng chả thấy đâu (GVCN10, nay dc bốc lên sở làm chuyên viên, cùng bday với mình). cả thầy và cô đều dạy văn, dưới 30 và đều có nhiều quan điểm chung giống mình.
mình thích cô Nga vì cô thanh lịch và còn rất "học sinh".
mình càng ngày càng trọng thầy Thành vì trong hầu hết các vđ, thầy và mình đều có cùng suy nghĩ, và những lời nhắn nhủ cuối năm của thầy với mình đều "ứng nghiệm" cả :">
 năm ngoái lớp mình in CD nhạc tặng thầy cô, năm nay may áo lớp :))

chụp dc vài tấm với GVCN12, mình lẻn về đi chơi với 10CA2--cái lớp là tập hợp những thành viên độc đáo.
dù lớp đã tan đàn xẻ nghé nhưng "CA2 spirit can never die". ai trùm thì trụ lại CA (chuyên anh), ai gà văng ra lớp D.
mình gà.

sau đó là khoảng thời gian đàn đúm ở nhà ĐN chơiPES trên PS3, chơi bắt thăm xem ai là King.
hehe, vừa mới vào mình đã làm King!
 chơi hết buổi trưa ở nhà ĐN (như mọi lần), cả đám lăn ra ngủ còn mình với Dex Ahme và kon ĐêTiện google xem "ưu thế lai" trong TA là j.
....
về nhà vật lộn với bài Sử và GDCD




hôm nay, 20-11, mình làm 1 việc hâm hết sức: giả làm HS Nguyễn Thượng Hiền để dự lễ của trường đó O.o
mới 3h đã thức, hồi hộp quá!
định đi sớm vì nghĩ NTH xa, rốt cuộc 6h30 mới đi--->phóng hết ga.(nói vậy thôi chứ cub50 lên 30kmh là "mỏi" lắm rồi)
tối hôm qua đã xem diadiem.com để coi đường nên mặc dù chưa đi lần nào mình vẫn tự tin thẳng tiến.
giao thông ức chế quá! quẹo mà chẳng ai bật xi-nhan mà còi thì cứ bấm inh ỏi. thình lình từ phía sau 1 thằng ôn nào phóng ù wa, lạng thấy ớn ~.~ chợt nhớ hồi T7 tuần trước, trên đường đi học về mình đã gây tai nạn gt chết người (?). số là có 1 đám hs đi xe đạp dàn ngang chiếm 3/4 phần đường xe máy, mình lách qua để vượt lên. lúc vượt lên cũng chả có vđ gì, nhưng khi xong rồi, mới đi dc tí xíu tự nhiên nghe tiếng xe rú rồi tiếng ai la á á. mình cảm giác có ai huých nhẹ đuôi xe. ngoái lại nhìn, mình thấy 1 chiếc xe nằm lăn quay. mình định quay đầu lại giúp vì thấy hình như có liên quan tới mình nhưng ko có gan chạy ngược chiều :P
mình dzọt lun...
mình nghĩ chắc là do người kia phóng ẩu mà còn lạng lách nên không né được mình, chạm nhẹ 1 cái đã văng lên vỉa hè.

úi, mém chết=.=mải nhớ chuyện xưa mà không để ý đường, xíu nữa mình đã liếm bánh xe buýt. tới Hoàng Văn Thụ rồi mà mình không biết, may mà chưa đụng ai. nhờ cái áo khoác mà mình trà trộn vào NTH dễ dàng.
mấy đứa bạn cũ thấy mình hết hồn, cứ hỏi :"Sao mày vô được hay dzạ?".
không thấy N đâu, chắc N chưa tới. Thấy bạn Bưởi, chào bãn mà bạn đó không biết mắc cỡ hay sao mà che mặt cười toe bỏ chạy =))
 nhin theo hướng Bưởi chạy, hi vọng thấy N...

được nhỏ bạn bảo kê, mình ngồi chung lớp nó dự lễ :">mình hát Quốc Ca thật hăng, xem như chuộc cái lỗi tùy tiện với nhà trường. theo hướng lá cờ, mình nhìn lên 2 tầng trên, hi vọng thấy N.
lễ nhạt. văn nghệ cũng khá, chất giọng bạn nữ áo vàng với bạn gì học thanh nhạc ở nhà nghe mê hồn. Còn thằng gì trong Ve Sầu hát thường thường mà uốn éo như pêđê >"<
Hình như N ở phía kia.
Giám thị NTH nghiêm thật, cứ như ở tiểu học, bắt HS đứng lên khoanh tay lại vì tội lo nói chuyện không nghe pêđê hát. mấy thầy cô giám thị trường mình lại khác, rất thân thiện với HS (tổ GT của LHP mình tên cũng độc: Ái Ưu, Dung, Nhan, Lung, Linh)
lễ hết. a, N đằng kia, dịnh chạy lại nhưng bị kon Hân kéo lại đi chào cô Sáu. mà thôi, N đang chụp hình, không muốn làm phiền, mà gặp cũng chẳng biết ứng xử thế nào.
bị cô Bé Sáu quở: "Năm ngoái tới giờ sao con không cao thêm miếng nào vậy?"
cười cười.
chúc cô sức khỏe, chụp hình với cô




















































mình để tóc Hitler trông tởm quá=.=


dắt xe ra cổng, chờ N ra để nhìn mặt 1 lần. mình muốn biết sau 3 năm N có như ngày ấy.
thấp thoáng bóng N. hình như đẹp hơn nhiều so với kí ức của mình. N lẻn mất khi 2 ánh mắt chạm nhau.
mình về Lê Quý Đôn. cũng con đường đó nhưng khó đi hơn.
tiếng kon Hân ù ù bên tai. nó bảo quẹo đâu thì mình quẹo theo chứ cũng chả biết đường.
vào LQĐ, trời nắng, hàng phượng 6 năm rồi không lớn.
vẫn y như ngày mình vào lớp 6.
chào các thầy cô.
phàn nàn với cô Liên về cô ĐH và mindmap.
thấy ông CNghệ ngồi gặm bánh mì dưới chân trống trường, không một cành hoa. mình lảng đi ánh mắt của ổng.
chờ một hồi lâu mới có nhiêu đây con người trong tập thể 39 người

áo dài trắng là kon Hân...

và đây

bìa trái: bạn chí cốt cấp 2
bìa trái: thằng nào đó trong gương nhà tôi

chụp hình đã đời.
tham quan toilette.
có lẽ N không về trường.
có lẽ N về, mà sao lâu quá? nhà N ngay sau trường mà.
1 vài mống 9/5 vào, không được chụp hình.
"Melinda kìa!", kon Hân réo, "dễ shươg wóa"
bỗng dưng khó thở, cố bình thản-không cười, mình quay lại. N đang nói chuyện với bạn. mình quay đi. mình lại quay đầu lén nhìn. N đang điện thoại và nhìn về hướng mình đứng, rồi biến mất sau cái chớp mắt của mình.
chạy lại, không thấy N đâu.
tụi bạn rủ đi uống nước.
ừ, đi. tập trung ngoài cổng
-bây đợi tao ngoài này chút, tao đi "xả" >:)
lượn trở lại vào trường, hi vọng dc nói với N 1 lời.
thôi, đi ra, kẻo tụi nó chờ.
quán trà phía sau trường.
vừa nhâm nhi vừa trông về phía cửa nhà N, sao mãi N chưa về?
chắc N đi chơi.
mình uống xong.
11h30 về trường lấy xe.
đảo mắt.
người ta về cả rồi.
mình cũng về nhà.
rửa mặt, không ngờ ngoài đường bụi đến thế. mình tưởng bụi chỉ bám 2 bên cánh mũi, trán, gò má thôi. ai ngờ hôm nay mới để ý phát hiện chỗ tuyến lệ đen thui, toàn bụi đất :(( đó là mình đã đeo khẩu trang và đeo kính rồi đấy!

"K fai la so hay j ma thay mac cuoi wa nen thui,k gap tot hon.Di xe may nua chu,po tay..."
mình nhắn tin với N cả trưa, cuối cùng cũng được 1 lời hứa thi HK xong đi chơi Noel :D

 năm lớp 10, lần cuối gặp nhau...
nhớ sau ngày đó mình có là 1 bài thơ về áo dài mà lúc format harddisk quên backup :((













-->đọc tiếp...

Oct 31, 2009

khi sông ngừng biếc

2 comments
trăng sáng
tôi vuốt từng sợi nắng
mắt chảy
cặp môi trần mọc tóc
dựng đứng
in dấu bờ vai nước mắt em
chiếc lá bay
vỡ tan khi chạm
bàn chân gió

(bài thơ chẳng nghĩa cũng chẳng vần
viết cho wa bữa thất thần thức khuya
viết cho wên những ngoài kia
bài thơ bởi thế đầm đìa hư ngôn)



************




Love-
"Because of you, in gardens of blossoming flowers
I ache from the perfumes of spring.

I have forgotten your face,
I no longer remember your hands;
how did your lips feel on mine?

Because of you, I love the white statues drowsing in the parks
the white statues that have neither voice nor sight.

I have forgotten your voice, your happy voice;
I have forgotten your eyes.

Like a flower to its perfume,
I am bound to my vague memory of you.
I live with pain that is like a wound;
if you touch me, you will do me irreparable harm.

Your caresses enfold me,
like climbing vines on melancholy walls.
I have forgotten your love,
yet I seem to glimpse you in every window.

Because of you, the heady perfumes of summer pain me;
because of you, I again seek out the signs that precipitates desires:
shooting stars and falling objects."
-Pablo Neruda-

tớ dịch:

vì em, trong vườn hoa nở
anh đau những nỗi hương xuân

gương mặt em anh đã quên rồi
đôi bàn tay còn nhớ nữa đâu
vị môi em lướt khẽ thế nào?

vì em, anh yêu tượng trắng gật gà
nơi công viên, lặng câm và chẳng thể nhìn

anh quên giọng em, giọng hân hoan;
cùng đôi mắt.

tựa bông hoa tiếc nhớ mùi hương
anh quấn lấy về em màn ký ức.

anh sống trong nỗi đau như vết thương sâu
chẳng thể lành nếu tay em chạm khẽ.

những vuốt ve em ôm ấp anh như
loài dây leo phủ lấy bức tường sầu.
tình em anh lạc nơi đâu
sao trên ô cửa bóng em vẫn còn.

bởi vì em, hạ nồng hương làm anh nhức nhối
bởi vì em, anh lại kiếm tìm
những dấu hình lắng tủa đam mê:
sao băng và vật thể rơi.





Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

Oct 27, 2009

tài sản bên yahoo360

0 comments
giọt nước
Giọt Nước này rồi sẽ về đâu?
xoay trong vũ trụ đến đau đầu
nhòa trong khói và tanh mùi máu
Giọt Nước đây hay Giọt Lệ u sầu
cạn khô
muối
PH3
N2
là những gì sót lại.


Thế chết có fải là đã hết?
chỉ mong được sống trong điều Người ao ước
điều tôi ước ao
điều bạn nghi ngờ
"Thiên đường trên Trái đất"
muốn thay đổi
nhưng biết mình vô dụng
thôi đành chờ kẻ khác làm thay
(những NTHLinh-away, Nguyen Huy Hoan-TÔI YÊU VIỆT NAM, Al Gore...
có còn lửa, và đủ tài?)


muốn thay đổi
mà đời ngoan cố quá
tốt không nghe
phù phiếm lại lao vào
giá có nút Reset lại thế giới
bomb neutron
tẩy não
diệt chủng hoàn toàn
Đại Hồng Thủy
hay những gì tương tự thế
chết hết đi!
...để làm lại từ đầu...một Giọt Nước sạch hơn
trong hơn
và không bao giờ khô
hay tất cả lại theo con đường cũ?
ôi, cái thói đời...



bóc lịch


ngày lại ngày,
ta theo đuổi ~ thứ vẩn vơ
để tâm hồn ta đợi chờ
1 khoảnh khắc tĩnh lặng
và 1 chút thơ văn.

ngày lại ngày,
ta mãi lo kiếm sống,
ko 1 fút nghỉ ngơi,
vì ta-người đương thời,
trôi nổi giữa biển khơi.

nagỳ lại ngày,
ta vô tâm wá sức,
chẳng buồng nghĩ đến ai,
nên tâm hồn rạn nứt
và luôn cảm thấy bực.

ngày lại ngày,
ta giẫm đạp lẫn nhau
với bon chen, u sầu,
ta khác nào cầm thú
thích giết nhau, hại nhau!

ngày lại ngày,
ta bốc từng tờ lịch;
tờ xanh, đen: đi làm'
còn tờ đỏ được nghỉ.
ta muốn như tờ đỏ, lại thích giống tờ đen.
(bài đầu tiên làm)



chùm chữ vu vơ (bao gồm 4 bài sau)

ảm đạm mây trôi gió thở dài,
hoa đương hương sắc bỗng nhạt phai
lững thững sao rơi, trời tắt nắng
ánh đèn xuống phố đợi chờ ai?

TQH
14:14 T7-7-3-2009



bụi đường
inh ỏi tiếng còi xe
oi bức
động cơ thở ngộp người
1 tiếng chửi
lại chìm vào tiếng máy
vù...
tất cả cùng nhau bay
1 tiếng rủa
vẫn còn kẹt ở đây!
đói lòng, tiếng sáo run run...
TQH
những buổi tối nào đấy trên đường 3-2




chỉ còn lại 1 hạt mầm
sau khi quả đất lặng câm tan tành
hạt mầm sao quá mỏng manh
1 cơn gió thoảng đã thành hư vô
chỉ còn lại chút hồ đồ
của Loài Ngu muội vắt khô Hạt Mầm.

TQH
14:50 T7-7-3-2009



vầng trán suy tư hằn những nứt,
Ngọn đồi nhăn mặt:
ai lấy hết tóc của tôi rồi?
loang lổ! loang lổ! kìa bomb nổ:
mặt Đất sần sùi như mặt anh tôi.

Biển hận vỡ òa
oằn oại ( quằn quại?) sóng,
thương Rừng lao lực hóa xanh xao.
Dâng trào! dâng trào:
thù fải trả!

lũ giòi hút máu bị cuốn trôi,
trả lại mái tóc cho Ngọn đồi,
bạn Rừng chóng khỏe: thôi vàng vọt,
mặt Đất tròn đầy những mầm tươi.

Vì từ nay đã sạch bóng lũ Người...

TQH
15:45 T7-7-3-2009






trái tim Đankô (ko bit cái nì có đáng gọi là thơ ko:(()
tôi muốn mình như Đankô:
moi tim ngời soi đường cho nhân gian,
chỉ rõ lối thoát khỏi quá khứ quái ác để đến với
nơi niềm vui tròn đầy, nơi tình yêu thăng hoa.
nhưng tôi ko là Đankô,
thứ lỗi.



me in the middle


i know

i know

i know

i did it so wrong

i know

i cant sing a song

a song of confidence

i know

my daring is gone

and i know

that i'm going alone

alone on this road

tell me

why i

cannot make u smile?

i know

i know

that u'll tell me i'm

such a weak slut,

a cowardly idiot

that cant feel a thing of u

yes i know

yes i know it all

but i cant say

coz i dunt i dont know

whatz going on

in my mind

i

i

am in

the middle

of love





nắm tay anh em cười ve vuốt, ngủ bình yên vai anh em tựa đầu, mắt đượm Tình em loạn nhịp tim anh


tặng em 1 bó Hiện sinh, 1 nắm Siêu thực, vạn ngàn Lời Yêu

Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

Sep 26, 2009

bao giờ cho hết hoàng hôn?

4 comments

trăm năm hoài sống chờ ngày hiện sinh, 

mong khi những lúc làm tình, 

cửa mình em mở ươm mầm anh gieo; 

trầm ngâm chi chút mỗi chiều: 

hiện sinh có phải nợ đời đơm hoa?


Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

Sep 24, 2009

hồn hoang

0 comments
1 cõi hồn hoang thối bấy thây? ươn trong phố thị rục tiếng cầy, tử cung uất phẫn oằn oại thắt: siết nát 1 ngõ đói bóng cây.

Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

Aug 31, 2009

>:)

1 comments
khép mi lại thầm nghe con sâu nở, ngả mũ chào ngọn cỏ mới quen, hôn lên sương sớm hoa kèn ướt môi, sau hè thu nở rủ thơ làm tình >:)
Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

Aug 25, 2009

lải nhải

0 comments
có fải chăng đời
là một nắm xôi
thơm mùi lá chuối
nếp vàng ngọt lịm
mà chỉ kẻ nghèo hèn mới mơ đến?

Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

Aug 4, 2009

zui zui

0 comments

ngồi nhìn bao kẻ khóc thương, 1 người nhung nhớ, 3 người ngóng trông, đôi kẻ luyến tiếc cảm thông, bao tha nhân cũng hàng hàng tiễn đưa...nào tôi có fải nhà thơ, chết đi để lại cho đời ngu ngơ...có chăng tôi chỉ thằng khờ, ra đi cũng muốn người đau vì mình... thế nên tôi mới ngồi mơ đây nè :D


Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

chiếc nắng

2 comments
kìa chiếc nắng
ngã vào vũng tối
thấy bao loài dị hợm của nhân gian
bao chớp mắt vẫn chưa hết ngỡ ngàng
chưa bao giờ gặp gì ô trọc thế.

kìa chiếc nắng
hồn nhiên chan hòa
bị quấy rối bởi những lời châm chọc
"ai cũng thế chỉ mình mày không thế :P"
chúng còn hơn cả ngàn liều thuốc độc
bủa vây lấy tâm hồn thơ.
trẻ coi khinh còn người lớn dập vùi.

kìa chiếc nắng
nào còn như ngày xưa
tha thiết sáng và ôm ấp tình thương
nhảy trên vai những gương mặt buồn,
thổi hi vọng vào xương, vào hốc mắt
của những con tim thiếu vắng niềm tin.

giờ chiếc nắng
u hoài và cay độc
bởi tha nhân bệnh hoạn ghét kẻ hơn
luôn không muốn có ai được sống
khi mình bị đè nén hãm giam.
tha nhân ghét những gì bay nhảy
thả đời trôi theo khao khát thật thà
trong khi mình làm nô lệ vô nguyên.

đang như thế tự nhiên chiếc nắng đến
như một lỗ thủng trên tấm màn đen
kìa chiếc nắng
tự do được sống
cười sảng khoái và nước mắt tuôn rơi.
những điều ấy tha nhân nào dám biết
đặc quánh trong lòng bèn lên án niềm vui
chúng đang thỏa sức găm ác hiểm vào chiếc nắng kìa!

kìa chiếc nắng
từng khai minh là thế
mà giờ đây chẳng khác lũ tha nhân
úa xác hình và chua chát con tim.

kìa chiếc nắng
đượm thấm xấu xa
cũng khinh ghét những điều tươi đẹp
vì mình bị khuất phục còn chúng được tự do.

ngày xưa, khi nhìn ra phía trước, chiếc nắng nhìn thấy những thứ được soi sáng, còn xa hơn thì đen kịt chẳng thấy gì.
nhưng từ khắp nơi trong vũng tối, tất cả đều nhìn thấy được chiếc nắng của ta.

lúc này, mọi thứ đều chìm vào bóng tối.
-->đọc tiếp...

Jul 26, 2009

cái chết của sự thật

2 comments
ngày sắp tắt: đời người cũng dần phai
ta hấp hối như đóm diêm tàn lụi
rồi ta chết cùng rơm và cỏ dại
chôn sống lòng và hỏa táng tim yêu

đương hấp hối như bọt biển, băng tan
bỗng vùng dậy mà không khỏi ngỡ ngàng
trước cái chết tan dần trong sự thật
còn cuộc đởi đắng nghét nỗi bi ai

lòng ta rộng
muốn ôm lòng nhân loại,
tim đỏ lửa
muốn soi đường
và sưởi ấm thế gian;

nhưng tha nhân lòng nhọn muôn nghìn gai
đâm thủng lòng ta và xé toạc sự thật,
ngõ đời tối
khiến ngoại run từng chập,
tim ta ngời cũng bị hóa thinh không.

ta đã chết vì sự thật đã chết...

Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

cậu ấm

3 comments
cậu ấm nhà quan đỗ thủ khoa
tối ngồi facebook sáng matxa
giảng đường ipod rung màng nhĩ
laptop xem film lúc kiểm tra :))
về nhà cậu ấm lăn ra ngủ
ngủ đã rồi ăn, rồi lại ngủ
đậu hủ bụng to: cậu chúng ta!

năm tháng dần trôi;
cậu thủ khoa
nay thành tiến sĩ tận bên Nga
luận án: làm sao xắt quả cà?
về nước muôn người tranh đón tiếp
"мистер làm sao xắt dc cà?"
cậu ấm cười khì đà cất tiếng:
"thế mới cần đến tiến sĩ ta!"

thấm thoát 3 năm đã vụt bay
tiến sĩ ngày ấy giờ đương say
bên này mẫu Nhật, bên kia Tây :">
hỏi sao tiến sĩ ko nghiên cứu?
"tiến sĩ nào đâu? GIÁO SƯ ĐÂY!"

cậu ấm con quan đã thành Ông
giáo sư tiến sĩ lập khối công
học hàm học vị dài dằng dặc
chức danh dày đặc 3 tờ giấy
sau cùng đến tên: *** *** **ng
(vì lí do đảm bảo tương lai tác giả nên xin giữ kín tên của nhân vật Mút Của Công)
namnet hỏi ngài dc mấy bài đăng
tập san quốc tế nào thế ạ?
"ko biết! đi mà hỏi bố ông >"<"

trăm năm trong cõi trần ai
fóng viên trẻ tuổi đầu đài sắp ra :((
vì tội bép xép điều tra
cha của cậu ấm là quan lớn nào.

Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

ngủ trưa đi

0 comments
nghỉ trưa thôi
chiều có sức chiến đấu
với tích phân, lượng giác
nghỉ trưa thôi
kẻo ko đủ tỉnh táo
để tính V tứ diện
ngủ trưa nào bạn ơi
để tối viết đồng fân
tìm fương trình chuyển động
ngủ trưa thôi
tối có sức mà onl

Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

what if we were inside out?

0 comments


sẽ thế nào nhỉ nếu lộn ngược người mình ra?
(we'll be hairless martians)

từng thớ thịt đỏ thơm mùi mới mổ-nóng hổi.
quả tim lủng lẳng nấc lên từng nhịp: tích tắc đếm quãng đời đương trôi.
heart outside body

2 túi fổi chứa muôn nghìn gió, và cả bụi đường cùng mùi nắng tóc em.
tay anh đó: nổi những gân đỏ thẫm,
cuồn cuộn chảy nhiệt huyết chàng trai trẻ sớm yêu.
chân rảo bước trên ngọn đồi vỡ vụn,
vẽ nên đường bằng những khoảnh máu loang lổ;
từ đâu đó
giòi nhộng đến bu đen kịt.

chốc chốc dừng lại,
anh nhặt 1 hòn đá,
nắm chặt và cho tay vào túi áo
-thận-
để lưu giữ kí ức
về những nơi anh đi qua, nhữg con người anh gặp
rồi trót yêu.

nghỉ dưới gốc táo mới quen, đà say nỗi nhớ bạc màu từng phen;
đưa tay cởi não đội đầu, mân mê khoảng trống giữa trời và ta.
bỗng 1 cơn gió thổi qua, đung đưa cây táo quả rơi trúng đầu.
móc dao từ belly bag, bằnng dôi bàn tay ko móng anh khéo léo lột da trái chín đỏ thơm lừng.
rồi cắn 1 miếng...
cảm nhận vị ngọt tan ngoài miệng...
trôi tuột xuống dạ dày,

nơi có con dao.

trên cành chim có hót?
rặng dương có rì rào mỗi khi gió về đem theo bọt biển?
bờ cát có reo lên vì những món quà từ đáy biển được sóng mang lên?
tôi ko biết
bởi lúc này đây, thứ âm thanh duy nhất tôi nghe dc là điệu Canon từ trong sâu thẳm vang vọng vào tai tôi.... Read More
tôi nghe tiếng mình nói
lần đầu tiên.
thật đấy!
giọng tôi ẩm ướt và nghèn nghẹt chứ không khô khốc như cái giọng tôi nghe được trước đây vốn đã bị khí quyển bóp méo và hút sạch sự sống.
nhắm mắt
tôi thấy những mao mạch li ti chằng chịt như rễ cây;
mở mắt,
tôi thấy tôi
outside in.

Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

Jul 11, 2009

chủ-khách

2 comments
"suy nghĩ khách quan chút xem nào,
quan điểm của mi chủ quan quá."


đầy trong những trò tranh luận
ý kiến ta luôn bị phản đối
ko vì nó tồi
ko fải luận điểm nó bị bẻ gãy bởi những lập luận chặt chẽ
mà do những kẻ
hay ra vẻ
bảo rằng ta chẳng khách quan :(

khách quan ơi hỡi người là ai? cớ sao chẳng biết vẫn thích xài?
khoác lên chiếc áo màu khoa học
đôi câu tửu hậu thành bài luận văn

nào ai có biết khách quan
mà sao lắm kẻ đón ngang về nhà

tôi tra từ điển khách quan
chứ ko khéo lại chủ quan thì kì
bác phê bác bảo thế này
khách quan là cái bên ngoài
ta ko kiểm soát = tâm trí người
nó từ thực tế nhảy ra
nên luôn trung thực ko thiên vị gì

tò mò giở thử chữ "xê" để xem cái đối nghịch nó là như thế nào
này nhé:
từ trong ý chí tự thân
chủ quan vốn có đếch cần khách quan
chủ quan là cái của ta
là cái ta nghĩ, ta nhìn, phát ngôn.


********************
cái tôi confused nhất chính là ý nghĩa của "khách quan" khi nó được gán cho 1 danh từ nào đó kiểu như: "trắc nghiệm khách quan", "ý kiến khách quan"...
hoặc là "khách quan mà nói..."
bởi vì "khách quan" dùng để chí về bản chất thực sự vốn có của 1 đối tượng nào đó (hiện thực khách quan), rằng những tính chất ấy độc lập với tư duy chúng ta.
ví dụ, vật thể A có tính chất X (chẳng hạn như có màu đỏ hoặc vị chua hoặc đàn hồi...) nhưng trong quan điểm của ta A lại có tính Y (chẳng hạn như xanh/cay/giòn...). Như vậy ta có thể kết luận rằng X là chất đúng đắn, khách quan của A còn Y là tính chất chủ quan của con người gán cho A.

vậy tại sao lại gọi "khoa học khách quan" khi mà những kiến thức khoa học cung cấp cho ta đều từ những thí nghiệm do con người thực hiện với những công cụ dù tinh vi tân tiến nhưng vẫn có dung sai; đặc biệt, các kết quả đều tính trên các đơn vị đo lường mà chúng ta đặt ra (dù cái hệ SI chặt chẽ thế nào thì cũng quá mơ hồ); các kết quả thu được cũng do các nhà khoa học đánh giá, và dựa trên logic của mình họ rút ra kết luận (1 định luật, 1 phương trình).
thử hỏi tính khách quan tồn tại chỗ nào mà có những kẻ tuyên bố con người có khả năng nhìn nhận thế giới 1 cách khách quan?

tôi không mất lòng tin vào khoa học. công bằng mà nói, khoa học là thứ giá trị và hữu dụng nhất của loài người. nhưng thế ko có nghĩa những gì "phản khoa học", "phi logic" là sai. bởi vì khoa học dù fát triển thế nào cũng vẫn từ nhận thức của con người: khoa học chỉ phản ánh cách con người (chính xác là bộ phận ưu tú nhất của xã hội) đối với thực tại xung quanh chứ khoa học ko có nghĩa là chân lý-sự thật. Khoa học vẫn nằm trong vùng chủ quan của chúng ta.

khi 1 người nêu ra ý kiến của mình về đối tượng A, dù logic chặt chẽ thế nào, dù ko ai đủ khả năng bẻ gãy luận điểm của anh ta, dù mọi người đều hài lòng với nó, ko có gì đảm bảo rằng điều anh ta nói chính là X.

thế tại sao người ta lại lạm dụng từ khách quan và chủ quan đến vậy?




Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

Jul 9, 2009

nghỉ

0 comments

nghỉ đi thôi

cho ngày mùa lại đến

cho đồng xanh vàng rượm

cho đất cằn ngào ngạt sắc hương

nghỉ đi thôi

cho hạt muối trắng đồng

cho nước đắng trong xanh

cho cát vàng mịn nắng

nghỉ đi thôi

cho em vui tuổi nhỏ

trên ngọn đồi lộng gió

tiễn ông mặt trời đỏ

đón trăng và tinh tú

trên bầu trời sạch trong

nghỉ đi thôi đừng online khuya

để cù lao tỏa sáng

em học bài ko...đui


Bookmark and Share
-->đọc tiếp...

Jul 4, 2009

vì gió đã chết trong yêu thương

0 comments

gió giờ đã chết,

trôi về fương xa,

nhưng vẫn hát reo khúc hoan ca,

vì gió...đã sống trọn vẹn cuộc đời

và chết trong yêu thương






là gọi mau


gọi nhau 1 tiếng gọi là
trong im lặng đó gọi là gọi nhau
thương nhau thì nói cho mau
kẻo im lặng riết là rầu thiên thu
thương nhau là thương tít mù
mù nên là chẳng thấy đường gọi nhau
là là cho đến là mau
nhanh mồm là chẳng hơn nhau là gì
(bài này để chọc tức đời
thơ làm ko dc nên fá chơi
ở đời lắm kẻ mơ thi sĩ
đôi câu chó gặm mà cũng xơi)
Tuesday, June 30, 2009 at 12:14am


ác mộng

ta nằm mộng

đầu trọc lóc,

óc trống rỗng

cái ngu mọc rễ đâm ra 2 hốc mắt



một hai năm sáu chín mười

tập đếm số tội lỗi trên đời

nằm mộng

thấy người

hóa sao



cái đầu rớt bulon

vội cúi tìm

nghiêng mình hộp sọ rơi vào bồn cầu

não úng



nhặt 1 nắm bùn cho vào đầu

thối

nhả ra đằng mồm

có thằng khác nhặt

(fần này ko dám gọi là thơ
vài dòng vớ vẩn của thằng khờ
post trên xa lộ ko người đọc
nên bỏ vào đây để mà thờ)
-->đọc tiếp...