Jul 18, 2010

cởi mình

2 comments
chuyện nhà thuốc

ai cũng nghĩ bán thuốc nhàn hạ lắm. suốt ngày ở trong nhà, công việc cũng chẳng động chân động tay mà cũng không cần suy nghĩ nhiều. bệnh thông thường thì cứ quán tính mà bán, bệnh nặng thì đã có toa bác sĩ, cứ y thế mà bốc, muốn bán bao nhiêu tiền thì bán.
nhưng cái nghề nó là cái nghiệp. đồng tiền kiếm được đâu có dễ đến vậy.
toa bác sĩ đâu phải là dễ đọc. đọc được tên thuốc rồi còn phải tra từ điển xem là thuốc gì bởi nhiều ông thay vì kê tên hoạt chất lại ghi tên biệt dược, đã vậy toàn biệt dược ít người biết.
sau khi tra được tên biệt dược và nắm được công thức của nó thì phải tìm biệt dược khác cùng công thức mà mình đang có để bán cho khách. riêng mẹ tôi vì đã nhẵn mặt khách trong xóm và hiểu mức sống từng người nên còn chọn biệt dược sao cho hợp túi tiền người bệnh mà vẫn đảm bảo chất lượng.
mà vậy đã xong đâu. còn phải giải thích cho người mua rằng cái mà mình bán cùng công công hiệu với cái tên trong toa, rằng cũng là một thứ thuốc nhưng ông bác sĩ ghi loại của hãng đó còn mình bán của hãng khác chứ không phải mình đổi thuốc để ăn gian người bệnh.
nhiều ngưởi mua thuốc ở bệnh viện hoặc nhà thuốc bác sĩ giới thiệu, uống gần hết rồi đem mẫu tới để mua thêm cứ nằng nặc đòi bán y hệt màu sắc, mẫu mã. mà các nhà thuốc đó toàn bán hàng ngoại khó kiếm, giá lại thét trên trời. nếu mình có đủ thuốc theo mẫu thì cũng chưa yên thân với khách. họ cằn nhằn sao mình bán rẻ hơn chỗ họ mua trước đó (!). vậy là lại phải giải thích cho họ rằng mình bán đúng hàng đúng giá cho họ chứ không phải đồ dỏm, còn mấy chỗ kia nó đội giá làm tiền thôi. còn xui xẻo khhông có thuốc giống y mẫu của họ thì gian nan y như bán theo toa.

bán lẻ còn cực hơn. nhiều người uống thuốc mà tiếc tiền, không dám mua uống mấy ngày cho dứt bệnh mà chỉ mua 1 liều... uống thử làm như đi chợ mua thử không tốt thì đổi thứ khác vậy.
 đã thế còn có người mua có 1 liều mà đòi bán sao cho uống hết bệnh liền (!) thôi thì cũng đành bán. dù đã cảnh báo họ lúc bán rằng uống đứt quãng, lẻ tẻ sẽ không bao giờ có kết quả vậy mà hôm sau họ lại tới chửi sao bán thuốc yếu tay làm họ không hết bệnh.
nhiều người biết mình bị dị ứng với một số chất hoặc bị đau bao tử hoặc đang điều trị một bệnh nào đó với các thứ thuốc khác, thế mà lúc khai bệnh mua thuốc họ không chịu nói ra, mình hỏi thì lại im, đợi đến lúc mình gói thuốc vào bao xong lại hỏi: "cái này đau bao tử uống được không? đang cho con bú uống có sao không?"
thế là mình lại phải tháo ra đổi thuốc khác.

có những người còn khó chịu hơn. mình hỏi lịch sự:
- cô mua gì?
-mua thuốc!

thì tất nhiên tới nhà thuốc không mua thuốc chứ chẳng lẽ mua rau hay sao. ai mà không biết là mua thuốc, nhưng mà thuốc gì, bệnh gì chứ.
-cô mua thuốc gì?
-ở đây có thuốc đau bụng quảng cáo trên TV không?
-thuốc viên hay thuốc dạng sữa?
-thỉ cái trên TV đó, ai biết thuốc gì, bán mà không biết sao tui biết.
-trên TV bao nhiêu là quảng cáo, ai rảnh mà coi hết. giờ đau làm sao, chỗ nào, ai đau?
-bị rối loạn tiêu hóa (!)

rối lọan tiêu hóa là làm sao chứ? thuật ngữ đó chỉ chung nhiều triệu chứng bất thường trong hoạt động tiêu hóa chứ có phải là bệnh cụ thể nào đâu. mà đó là thuật ngữ dành cho người có chuyên môn nói chứ người đi khai bệnh biết gì mà nói. triệu chứng thế nào thì nói thẳng ra, tiếc lời làm gì.
-rối loạn tiêu hóa là bị làm sao? ợ chua? ợ nóng? đau quặn? đau bên trái? đau bên phải? đau bụng trên hay bụng dưới? tiêu chảy hay bón?nôn mửa hay không?
-thì rối loạn tiêu hóa đó, bán thuốc mà không biết hả?
-giờ bị thế nào cô nói rõ xem? tiêu chảy cũng là rối loạn tiêu hóa. bón cũng là rối loạn tiêu hóa. phải nói người ta mới biết đường chữa chứ.
-nôn mửa, đau quặn mà không có đi nhiều, bình thường thôi.
-ai bị?mấy tuổi?
-con nít uống(!)
-con nít mà lớn hay nhỏ? mấy tuổi, nặng bao nhiêu? sơ sinh uống khác, 1 tuổi uống khác, 10 tuổi uống khác.
-16 tuổi, 70kg.
-thuốc đây. vậy mà bảo con nít. cỡ đó mà uống thuốc cho con nít 20-30kg sao mà hết.
-đâu đưa tui coi thử có giống TV không. cái này khác rồi, không phải. trên TV là 1 gói chứ không phải nhiều viên như vầy.
-trời ơi giờ cô mua uống cho hết bệnh hay là mua uống thử? cái trên TV là trị tiêu chảy, con cô có bị đâu mà uống.
-ờ. mà lấy 1 liều thôi, uống thấy đỡ mai mua tiếp.

thậm chí có người mua không khai hết bệnh. mình hỏi thì nói bị cảm sốt. lấy thuốc xong thì lại nói bị thêm đau lưng nữa. mình lấy thêm thuốc, gói lại thì họ lại nói có ho đàm nữa. cứ mỗi lần như vậy phải lấy thêm, đổi đi đổi lại mấy lần. bán một viên thuốc lời có vài trăm đồng mà hành người ta đi tới đi lui biết bao lần.
tiền lời bán thuốc không đủ để bù tiền uống thuốc khan tiếng vì phải giải thích nhiều và đau nhức xương vì đi đổi hàng nhiều của mẹ mình.
***********************
mình mới đứng quầy có vài tháng mà đã tức ứa máu vậy mà mẹ mình chịu được 20 năm trời. nhiều lúc muốn chửi vào mặt người ta mà phải kiềm nén, sợ mất khách của mẹ. dù gì có họ mình mới có cái ăn.

mà giá thuốc tăng quái gở thật. chai dầu Mẹ bồng con loại lớn 3 năm trước có 8000đ bán ra vậy mà sau vài tháng lên 12000đ. bây giờ là 22000đ mua vào. còn nào là nautamine, gastrogel, alumina, lebatanol, nifedipin...
như vậy thì ai mà mua nổi.
********

muốn cởi quần
muốn cởi bỏ mọi thứ trên người
áo, quần, kính, đồng hồ, ghèn, ghét bẩn, cao răng, mùi dầu tắm
muốn thấy mọi người trần trụi và mọi người thấy mình trụi lũi
trơn sạch
để mỗi cú chạm là một lần cảm nhận được cơ thể nhau
ngửi được mùi của cái thế giới không giống loài
để cho mưa đâm thằng vào xương tủy
để cho nắng đốt khô dòng máu
và chúng ta sẽ ôm nhau
cái ôm không bị ngăn cách

nhưng sao vẫn thấy bức bối
muốn xé toạc hình hài này
muốn róc bỏ từng thớ thịt
nghiền nát từng đốt xương
muốn gọt sạch những tóc, lông
hận cơ thể này
hận những ánh mắt này
muốn đi qua nhau mà không chạm nhau
xác thịt cũng chỉ là món phục sức
bốc mùi
muốn bỏ tất cả
để được nhìn là chính mình chứ không phải con người mình
để nhìn được chính người chứ không phải thân người
và chúng ta sẽ ôm nhau
cái ôm không bị chia cắt
***********
mình muốn đi WEMUN Conference.
nhưng mà giờ biết thì đã muộn. vả lại với tư cách cá nhân thì phí tổn rất cao.
tại sao cũng trong khu vực mà các trường ở Indo, Sing, Thái, thậm chí những nước ở Tây Á còn biết và hỗ trợ cho học sinh mình đi các hoạt động quốc tế mà ở đây các trường lại chỉ chăm chăm vào các cuộc thi HSG hão huyền tự vui với nhau là chính.
như trường mình mang tiếng là trường chuyên vậy mà mấy chục năm nay vẫn vừa phải theo chương trình trường thường vừa đảm bảo chương trình chuyên. mà kiến thức "chuyên" đó để làm gì? còn làm gì khác bằng việc để gom giải HSG các cấp. chưa hài lòng với những gì đã có, trường còn tổ chức hội thi Olympic 30/4 các tỉnh miền trung, miền nam. những năm trước còn tổ chức xoay vần mỗi năm có 1 tỉnh sẽ đăng cai. bây giờ đều do trường mình tự tổ chức.
đúng là dân ta. SEAgames 22, AIS 3 có kết quả thế nào thì Olympic 30/4 cũng tựa như thế.
các trường trong nước tự ve vuốt nhau với cái giải HSG QG mà đa phần các trường càng nằm gần Bộ càng
nhiều giải.
rồi cứ đến hẹn lại lên người ta chúc mừng nhau vì lại có huy chương Toán QT, Lý QT...

trong khi học sinh phổ thông ở nước khác cùng khu vực được tham gia hoạt động nhóm ngoài trời như về nông thôn giúp xây nhà, làm việc trong trang trại, đi theo các đoàn y tế nhân đạo rồi viết thu hoạch lấy điểm.
trường cấp  3 của mình nhờ quan hệ tốt với các trường Nhật, Singapore nên cũng được hưởng tí chút nền giáo dục các nước này. Đó là trở thành điểm đến cho hoạt động ngoại khóa của học sinh xứ người.
"I love your country. This is the first time I visit a country from the Third World. Everything is new so that my report this time will be totally different from the previous ones about other countries.", 1 bạn nữ Singapore mình quen khi trở thành hướng dẫn cho nhóm của bạn ấy đã nói thế khi lần đầu gặp mặt.
trường mình cũng nhờ ngoại giao tốt mà cũng giành được cho học sinh mỗi năm 2 suất đi Nhật du hí 2 tuần kiểu như Con tàu Thanh niên ĐNÁ vậy.
Nhưng khác với người ta các hoạt động đó là 1 phần của việc đánh giá học sinh thì ở đây khi tham gia tụi mình được thưởng bằng... hưởng điểm những bài kiểm tra trong thời gian đi làm "nhiệm vụ". Người ta có vẻ cho rằng khi được chọn để đi nghĩa là giỏi sẵn rồi nên không cần chám điểm chi hết, cứ 10 cho rồi.
Vậy nên trong lớp mình có vài bạn từ đầu năm tới cuối năm hết đi thi HSG TP, 30/4, HSG QG, giao lưu này nọ nên đến tổng kết mới có điểm 10,0 môn văn.
mình không có những diễm phúc đó và mình cũng không đủ giỏi giang để được chọn.

giá mà ở đây người ta liên kết với thế giới bên ngoài nhiều hơn thì WEMUN Conference đã dễ với hơn. cũng may bạn mình đang học ở Sing nên đã đăng ký. Vượt qua nhiều học sinh Sing khác, bạn ấy đã có 1 suất do trường tài trợ tới Thượng Hải vào tháng 8 này, trở thành nguuời VN hiếm hoi đi dự... với tư cách học sinh Sing.
1 người bạn khác của mình đang học ở Sing cũng sắp đi Nam Phi tham dự 1 debate contest quốc tế.

mình cũng muốn đi nhưng biết sức mình không bằng ai nên cũng không mè nheo ghen tị. mình cũng không đòi hỏi trường lớp phải thế này thế nọ. mình cũng không đổ lỗi cho sự dốt của mình lên xã hội hay ai hết.
mình chỉ ao ước được làm những bài luận như thế này một cách chính thống: được hướng dẫn, cung cấp tài liệu tra cứu và được chấm điểm chứ không phải đi làm ké bạn bè ở xứ người (nếu không có bạn nhờ mình hỗ trợ thì mình cũng chẳng bao giờ có cơ hội được gặm đề như vầy)  (click để xem file pdf)
Was German fascism nationalist or racist?




-->đọc tiếp...